84- NHƯ LÝ TÁC Ý TRONG TU TẬP ĐỊNH THƯ GIÃN
(1:18:50) Phật
tử: Thưa Thầy,
trong Định Thư Giãn, con đang ngồi tự nhiên âm thanh hiện lên, con tác ý tâm bất
động qua hơi thở thì toàn thân bất động, và hơi thở thì còn. Khi đó con nghe hết
tất cả những gì xung quanh, nhưng mà nó không có chạy ra, con không có phóng dật
ra ngoài.
Trưởng
lão: Trong khi
đó là con thư giãn, phải không? Thư giãn chứ không phải trong giờ con tu, con
phải nhắc: “Bây giờ không phải là giờ mày tu. Bây giờ là giờ thư giãn mà mày
tập trung nơi đây, lát nữa mày tu không có chất lượng à”. Con hiểu không? Đến
giờ tu nó phải gom vô, phải không? Mà tới giờ thư giãn nó lại nhìn cái thân nó.
Phật tử: Con ngồi yên lặng một hồi tự
nhiên nó gom vô.
Trưởng
Lão: Khi nó yên
lặng, bất động thì con tác ý: “Đây là thư giãn, là phải sống thanh thản,
không có tập trung chỗ nào hết, để cho cái thời tu và cái thời thư giãn nó khác
nhau, chứ không thể nó giống nhau”. Con mà thấy thời thư giãn giống như thời
tu thì không được.
(1:19:47) Cho
nên mình dùng pháp tác ý để cho mình muốn thực hiện pháp nào thì ra pháp nấy.
Thư giãn là ra thư giãn, mà tu thì ra tu, hơi thở là ra hơi thở, bất động tâm
thì ra bất động tâm chứ không, nó lầm lạc đó con. Nó bất động là nó ở trong hơi
thở, nó làm kiểu như vậy đó. Giờ thư giãn mà nó không chịu thư giãn, nó làm cho
mình mệt. Nó gạt con, không phải tốt đâu. Nó không có tốt đâu. Cái đó là sai, bởi
vì khi nào tu học theo đạo Phật cái nào ra cái nấy, pháp nào ra pháp nấy, không
có được lẫn lộn thì mới được. Cho nên nhờ pháp tác ý mà con lôi nó trở ra. Bây
giờ con cứ để ngồi yên thì nó vô, có phải không? Hễ con tác ý thì bị động, nó
không có vô. Rồi bắt đầu con im, là nó vô. Con tác ý nữa, bởi vì thư giãn mà.
Con nhắc riết là nó thư giãn.
Phật tử: Như vậy mình thư giãn cũng cần tác
ý?
Trưởng
Lão: Mình cũng tác ý
thư giãn, bởi vì nó không chịu thư giãn thì phải tác ý thư giãn chứ sao.
Phật tử: con nghĩ giờ thư giãn là không tác
ý
Trưởng
Lão: Mình tác ý
cho nó thư giãn cho được.
Phật tử: Thưa Thầy, khi con đi kinh
hành, nhiều khi con cảm nhận bước chân, nhưng tai vẫn nghe thấy tiếng gì nó
kêu.
Trưởng
Lão: Khi bắt đầu,
con bảo con tập trung vào cái bước chân của con, con đừng để nó phân tâm biết
hai ba cái ở trong cái thân động của con, như vậy thì không được. Thí dụ như nó
vừa biết bước chân, mà nó vừa biết cái tay con nhúc nhích, nó vừa biết cái thân
nó động, con nhắc: “Biết cái chân nó thôi, chứ không biết cái gì hết” để
làm cho tâm con tập trung vô bước chân. Hễ mà con yên lặng thì nó biết toàn
thân của con, thì con bảo “Biết bước chân đi”. Con cứ tác ý vậy
thì nó sẽ mất cái cảm nhận toàn thân của con, tai của con; thì nó chỉ còn biết
bước chân đi. Rồi con im lặng, nó sẽ trở lại cái cũ, vì cái đó là cái thói quen
của con lâu rồi.
Muốn cho nó
đừng có trở về cái thói quen đó, chỉ còn biết bước chân con đi thôi đó, thì con
tập trung trong pháp đi kinh hành. Như vậy mới đúng pháp Chánh Niệm tỉnh giác
trên thân hành của con là trên bước đi. Con tác ý riết thì nó chỉ còn biết bước
đi, mà không biết cái khác. Như vậy nó mới trọn vẹn chứ, chứ không khéo nó biết
tùm lum. Đi mà nó biết đánh đồng xa, nó biết thân nó đưa tới ngã lui, rồi này
kia, nó biết đủ thứ ở trên thân con hết, thì tức là nó bị phân tâm chứ không phải
tốt đâu. Nó không tốt đâu. Con cứ nghĩ tưởng là nó đừng có vọng tưởng, nó chỉ
biết cái hành động của thân như vậy là tốt, không phải đâu.
Tại sao mà
Thầy lại dạy mấy con cái pháp Thân Hành Niệm “Chân trái bước, dở gót
lên, dở chân lên, đưa chân tới”, để làm gì? Để nó tập trung từng cái hành động
mà nó không phải cảm nhận hết tất cả sự rung động trong thân nó. Để nó tập
trung từng cái hành động của nó cho nó cụ thể rõ ràng, nó gom lại chỗ đó mà.
Mình truyền lệnh cho cái ý thức của mình gom trên cái hành động đó, chứ không
được đi chỗ khác.
Con cứ như vậy,
nếu mà nó không chịu nghe thì cứ tác ý. Tác ý riết thì bắt đầu nó nghe. Bữa nay
nó nghe, mà mai nó không nghe. Ngày mai nó không nghe, thì ngày mốt nó nghe. “Tao
cho mày lỳ! - Con tác ý hoài - một tháng thì mày cũng phải
nghe”. Nó lỳ cách gì đi nữa thì mình trị nó cũng được.
(01:23:09) Pháp
Như Lý Tác Ý mà. “Bữa nào tao cũng tác ý, tao cũng nhắc. Mày sai, tao nhắc
đó, không có chạy đâu được hết”.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét