83- CÁCH CẢM NHẬN TOÀN THÂN KHI TU TẬP ĐỊNH NIỆM HƠI THỞ
(01:15:48) Phật
tử: Dạ thưa Thầy, như trong Định Niệm Hơi Thở - định thứ tư là cảm
giác toàn thân - con ngồi, con cảm giác từ bàn chân lên đầu. Con làm sao cảm
giác từ chân?
Trưởng
Lão: Mình cảm nhận,
thí dụ con cảm nhận được từ cái bàn chân con, con cảm nhận
Phật tử: Con ngồi nhìn thấy hơi thở trở lên?
Trưởng
Lão: Bắt đầu con cảm
nhận, Thầy chỉ cho cảm nhận. Con chịu khó con ngó cái bàn chân con coi. Con thấy
nó không? Con thấy là cảm nhận.
Bây giờ con
cảm nhận cái cảm nhận - bây giờ con ngồi con cảm nhận, không biết cái bàn chân
của mình đâu? Bây giờ con ngó xuống cái bàn chân coi. “À bàn chân mình đây,
thấy rồi”. Phải tập nó mấy con. Rồi sau đó rồi con lại cảm nhận xem có mấy
ngón chân ở đó không. Nó có cái tưởng của nó, nó cảm nhận ra cái hình dáng của
cái bàn chân con.
Phật tử: Nhưng mà nó không có sự rung động
hả Thầy?
Trưởng
Lão: Nó không có sự
rung động.
Phật tử: Hơi thở ở trên có sự rung động
chứ ở dưới này không có sự rung động nào
Trưởng
lão: Lẽ đương
nhiên là không có sự rung động, mà cảm nhận cái sự rung động trên thân của con.
Bây giờ con hít vô, con thở ra, con cảm nhận cái sự rung động từ trong cái bụng
của con trở lên phải không? Nhưng ở dưới này, con cảm nhận tới dưới chân con
không, mà nó chưa cảm nhận được thì con lật cái bàn chân, con nhìn xuống cái
bàn chân con để cho mắt con thấy cái bàn chân cái đã, rồi chừng đó con tập cảm
nhận nó. Tức là hình dáng của cái tưởng nó sẽ thấy. Mặc dù con biết hết nhưng
con vẫn phải thấy cái bàn chân, nó qua cái tưởng. Tức là cảm nhận qua cái tưởng,
để rồi mình cảm nhận qua cái sự cảm nhận đó. Phải tập từ từ.
Phật tử: Ban đầu phải thấy nó
Trưởng
Lão: Phải dùng
Tưởng. Con thấy Đạo Phật dạy mình dùng Tưởng quán bất tịnh, quán thực phẩm bất
tịnh. Bây giờ đã có thực phẩm đâu, mình quán nó bất tịnh là nó bị thiu nó thúi.
Ai mà đem đồ thiu đến để đó đâu, nhưng mình quán tưởng nó mốc meo, nó hôi thúi.
Đó là quán thực phẩm bất tịnh. Nó tưởng không hà con, nhưng mà không để bị Tưởng
Lực. Chúng ta dùng Tưởng để đối trị cái tâm tham dục của chúng ta, chứ không để
Tưởng lôi chúng ta đi vào cái thế giới siêu hình của nó. Biết dùng Tưởng chứ
không phải không biết.
Cho nên
phương pháp của Phật nó dùng Tưởng chứ không để Tưởng dùng mình, Tưởng sử dụng
lại mình. Mình dùng cái tưởng của mình để mình tu, tạo cái ý thức của mình nhàm
chán nó. Cũng như quán thân bất tịnh để nhàm chán cái thân. Chứ bây giờ con ngồi
đây con có nghe cái thân con hôi thối đâu, mà con tưởng tượng thân như cái thây
ma chết, nó sình lên, nó bầm xanh ra đó. Con có thấy cái chỗ Phật dạy dùng cái
tưởng quán thây ma làm cho chúng ta thấy cái thân chúng ta ghê quá, chứ hở ra
chút gì là mình muốn đánh người ta để bảo vệ cái thân này. Do đó, con nhớ đó là
dùng Tưởng để mà tu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét