171- HIỂU ĐÚNG VỀ TÂM BẤT ĐỘNG
(48:52) Trưởng
lão: Thầy sẽ trả lời chung cho mấy con nghe chỗ này.
Cái tâm bất
động nó không phải là ức chế cái ý thức. Hầu hết là mấy con coi chừng lầm cái
chỗ này. Nghe nói tâm bất động rồi bắt đầu nghe nói chắc bất động là nó không
niệm, không khởi gì, không, hoàn toàn lầm. Tâm bất động là bao giờ cái ý thức của
chúng ta cũng có niệm, mà niệm thiện không niệm ác.
Tâm bất động
là như thế nào? À người ta nói cái gì mình cũng nghe, cũng thấy, cũng hiểu,
cũng biết, cũng trả lời mọi người hết mà nó không có cái gì làm cho tâm mình động,
gọi là tâm bất động. Phải nhận ra cái chỗ này mấy con, chứ không khéo, mấy con
nghỉ phải vào thất, ngồi tu còn không khéo ở ngoài bị động chết thì sao.
À, bắt đầu
có người họ nói gì trái ý mình, thì mình cũng nhắc cái câu: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự, nhân quả”, do đó cái tâm con nó sẽ bất động,
nó sẽ xả được cái nghiệp của người đó nói, con hiểu không? Mình vẫn nghe, vẫn sống
chung đụng mọi người hết mà tâm mình vẫn bất động. Ý mình vẫn hiểu biết, vẫn khởi
niệm, vẫn nghĩ cái đúng cái sai, biết hết, nhưng mà không để cho tâm bị dao động,
các con hiểu không? Biết cái đúng, biết cái sai, nhưng không vì đúng sai mà dao
động tâm, thì gọi là bất động. Hiểu được vậy mấy con tu mới đúng, chứ không
khéo cứ nghĩ phải vào thất để giữ cái tâm bất động, là cái tâm không có niệm, bất
động, đó là điều sai, hiểu chỗ ức chế tâm.
Phật tử
1: Dạ, con hiểu
rồi Thầy!
(50:29) Phật
tử 2: Mô Phật, kính bạch Thầy! Hôm nay Thầy đã cho chúng con cái duyên
lành là được có cái thời gian để mà dạy dỗ chúng con. Thì trong chuyến đi này
cũng có những Phật tử đã quy y Thầy, cũng không có duyên về đây để tu tập, để
Thầy chỉ dạy. Như đây có trường hợp của cô Liễu Thành ở nhóm Quy Nhơn, từ khi
quy y Thầy nhưng mà không có duyên về gặp, nên cô cũng cố gắng cô tập tu. Xin
Thầy có chương trình Thầy những cái chuyện tu học, Thầy chỉ cho cổ, với Tâm Phước,
Thầy chỉ cho cái đặc tướng Tâm Phước tu như thế nào, để cho có cái hướng khi mà
xa nhóm, đi xa đó. Có duyên đi xa thì tu tập thế nào. Trước mắt thì con ghi nhận
được hai trường hợp. Bây giờ Liễu Thành hỏi trước đi.
(51:31) Cô
Liễu Thành: Dạ thưa Thầy, trước thì con được cái pháp của Thầy con tập.
Con tập đi kinh hành, xong con tập Thân hành niệm, nhưng mà con tập Thân hành
niệm thì trong lúc đi con không có suy nghĩ, con sợ cái tưởng con nghe mấy bạn
nói là thôi bỏ đi không tập Thân hành niệm nữa, qua Định niệm hơi thở. Cô tập Định
niệm hơi thở thì cô tập khoảng mười lăm phút là nó xẹt niệm vô, thì con đứng dậy
cô đi kinh hành cô không tập nữa. Dạ bây giờ Thầy chỉ dạy con cách thức tập…
Trưởng
lão: Con ngồi
xuống đi Thầy chỉ cho con, mấy con hiểu vậy là sai. Như hồi nãy Thầy đã nói mấy
con đó, đừng có diệt cái ý thức, con nghe cái câu kinh Pháp cú đức Phật
nói: “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”. Tại sao lại
chúng ta tu theo Đại thừa để niệm Phật cho được nhiếp tâm, tức là niệm Phật để
giữ ý thức không khởi niệm chứ gì, đó là pháp môn Tịnh độ.
Còn Thiền
tông thì “biết vọng liền buông”, hoặc là tu cái Công án, Tham thoại đầu để cho
cái ý thức đừng có khởi niệm. Sao lại diệt ý thức chúng ta, trong khi đức Phật
đã dạy: “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”. Thì chúng ta
hoàn toàn, cái ý thức của chúng ta, trong cái nhóm mà cái sắc uẩn của chúng ta
thì nó có sáu cái biết: Mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý. Ý nó làm chủ năm cái căn
này, có phải không?
(53:04) Cho
nên cái ý nó làm chủ. Thí dụ mắt nó nhìn ra: “Mắt quay vô, không có
nhìn ra, à quay vô biết cái thân của mày”, con quay vào, đó! Cái ý nó
làm chủ dẫn nó vô, gọi là ý làm chủ, ý tạo tác mà, nó dẫn đầu các pháp. Cho nên
các con đừng có diệt cái ý thức.
Đi kinh hành
tại vì buồn ngủ con mới đi, đi pháp Thân hành niệm tại vì mình buồn ngủ quá rồi
tôi đi tôi tác ý cho nó đừng buồn ngủ. Cái mục đích, cái pháp mà gọi chung là
cái pháp Thân hành niệm đó là mười ba pháp tu chứ không phải một pháp. Còn một
cái pháp đi kinh hành của cái pháp Thân hành niệm đó là cái pháp mình đi, mình
giơ chân, mình tác ý từng cái hành động, để cho nó phá cái hôn trầm thùy miên
mà thôi, chứ không phải tu cái pháp đó mà chứng đạo. Không phải đi kinh hành mà
chứng đạo.
Có nhiều người,
có mười ba pháp Thân hành niệm mà họ lấy có pháp đi kinh hành mà tu chứng đạo
Thầy nói: Trời ơi! Cái kiểu này nó hiểu Phật pháp gì lạ vậy? Nó chỉ có cái pháp
đi kinh hành là phá cái hôn trầm, thùy miên. Bị vì mình ngồi đây nó thành nó buồn
ngủ, thì con mới ôm cái pháp. Nếu mà mình buồn ngủ nó sơ sơ, thì con đi kinh
hành một vòng hai vòng bình thường thôi. Còn đi mà nó vẫn buồn ngủ, nó khó quá,
thôi bắt đầu mình đi pháp Thân hành niệm đi. Tức là đi cái pháp Thân hành niệm
là tác ý thôi, để cho nó hết buồn ngủ. Mà khi hết buồn ngủ rồi thì đừng có đi,
nó không có buồn ngủ mà con ôm pháp Thân hành niệm con đi tu con bị ức chế tâm
con sao, phải không? À con tu sai, đó là sai pháp đó con.
Bởi vậy, Thầy
mới nói: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” thì nó không bị trật. Có phải
không, nó dễ. Bởi vì Thầy nghiên cứu kỹ rồi, không khéo là hầu hết là tất cả
các Phật tử bây giờ đều chịu ảnh hưởng của Đại thừa hết rồi. Hễ nói nó tu tâm bất
động cái bắt đầu bây giờ hoặc là tu nhiếp tâm này kia thì nó gò ức chế ý thức
nó hết. Bởi vì nó chịu ảnh hưởng rồi.
(55:10) Cô
Liễu Thành: Dạ thưa Thầy con thì không có đi Đại thừa Thầy, cho nên
con không biết Đại thừa, nhưng mà con tu tập sao nó bị sai…
Trưởng
lão: Bởi vì, Thầy
nói bởi vì Đại thừa nó cũng chỉ tập theo cái tưởng của mọi người thôi. Thì cái
mà của con, con không theo Đại thừa, không học Đại thừa, nhưng mà cái tưởng của
con con nghĩ rằng, phải đi như vậy đó, phải tập vậy đó, phải không, con nghĩ phải
tập vậy đi cho cái ý thức của mình nó không có khởi niệm chứ gì, Thầy cũng nghĩ
vậy mà, chứ không phải Đại thừa dạy con. Chứ nếu mà con không nghĩ vậy sao con
lại tu cái kiểu kỳ vậy, phải không?
Bởi vì ở đây
Thầy nói như thế này này, câu kinh Pháp Cú đức Phật dạy: “Ý làm chủ, ý
tạo tác, ý dẫn đầu các pháp” thì không diệt ý. Vậy đừng diệt ý mà
trong khi mình tu là như thế nào để cho tâm bất động đây, có phải không? Vậy phải
tu như thế nào để cho tâm bất động, thì khi mà người ta chửi mình, mình không
giận, đó là tâm bất động, chứ không phải diệt cái ý.
Trong cái
hoàn cảnh của mình, có cái sự gì vui, thì mình nói vui cũng phải có buồn, cho
nên vì vậy không nên vui nhiều. Nó giảm bớt cái vui của mình đi, nó làm cho giảm
lại đi, thì đó là nó giữ được cái mức bình thường của một cái con người, rất điềm
đạm, phải không, mấy con thấy không? Vui không cho nó vui nhiều, mà buồn không
phải cho nó buồn nhiều, nó sẽ không buồn. Thì như vậy, cái ý của chúng ta, nó dẫn
cho chúng ta từng chút để chúng ta được giải thoát, chứ không phải diệt.
Cho nên cái
tu của chúng ta, tu trong gia đình được, tu ở trong Tu viện được. Bây giờ mấy
con được Thầy cho một cái thất vô đây tu, thì mấy con luyện độc cư, luyện một
mình, à một mình rồi. Bây giờ trong ý nó khởi niệm, một mình nó sẽ khởi niệm
này, niệm kia mấy con. Mình tu với mình nè, bây giờ cái ý nó khởi niệm thì mình
tu. À bắt đầu bây giờ nó ngồi đây nó nhớ nhà, nó ở thành phố hoặc là ở Quy
Nhơn, ở đâu nó nhớ cũng được hết à. Nó đi về chỗ nào cũng được, mình ngồi đây
chứ đi Đà Lạt cũng dễ lắm, có phải không mấy con thấy, dễ lắm. Nhưng mà nó đi
đó: “Ở đây không được đi chơi, mày đi chơi Đà Lạt không có được, ở đây là phải
biết tâm bất động, thanh thản”. Chứ nó nghĩ, ờ bây giờ nó nhớ rừng thông, nó nhớ
cái đồi thông đó, nó nhớ cái nhà của bà Ngô Đình Diệm hồi đó cất làm sao này
kia đồ…, rồi hoặc là nó nhớ người này hoặc người kia, điều đó là tất cả những
cái ý của chúng ta, cho nên vì vậy bắt đầu mình tác ý: “Tâm bất động,
thanh thản…”
(57:56) Cô
Liễu Thành: Thưa Thầy đó là lúc cái tâm mình nó yên lặng phải không Thầy?
Trưởng
lão: À bắt đầu
bây giờ trong cái sự yên lặng mà, nói chung là trong cái sự tỉnh thức, mỗi một
cái niệm nó khởi ra biết, còn cái im lặng tức là mình giữ im lặng tức là mình bị
ức chế ý thức nữa. Nó không được, con hiểu không, nó chỉ tỉnh thức thôi.
Phật tử
3: Nó dễ lộn lắm
thầy, cái đó nó dễ lộn.
Trưởng
lão: Bởi vậy đó
Thầy nói sơ suất một chút là mấy con sẽ lộn.
Tâm Phước: Thưa Thầy, con là Thích Tâm Phước,
sắp tới thì con có cái điều kiện đi xa, con kính xin Thầy cho con một cái pháp
tu để (…)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét