172- TU THEO ĐẶC TƯỚNG
(58:42) Trưởng
lão: Sự thật ra thì theo cái đặc tướng của mấy con đó, thì như bây giờ
Thầy nhìn đúng là cái đặc tướng của con phải tu tập nhiếp tâm. Nhưng mà nhiếp
tâm mà không có Thầy thì bị ức chế tâm. Cho nên con bây giờ đi xa mà không có
Thầy dạy, bởi vì khi mà dạy nhiếp tâm đó, thì phải, nó có mười chín cái đề mục
của hơi thở để dạy.
Thì dạy nhiếp
tâm đầu tiên là lấy cái hơi thở bình thường để tập nhiếp tâm “Hít vô
tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, rồi hít vô thở ra. Bây giờ
đó, thí dụ bây giờ con được ở gần bên Thầy, thì Thầy mới dạy chứ còn con tự động
cái kiểu đó không có được. Con tu thời gian sau sao nó tức ngực, tu sai. Còn có
Thầy, Thầy biết bây giờ đó con chỉ thở ba thở tới năm hơi thở tức ngực, Thầy
không cho con tu tới năm hơi thở đâu, con tu ba hơi thở. Để rồi bắt đầu từ
trong ba hơi thở đó, mà tập trung nó thuần quen rồi Thầy mới cho con tập cái
hơi thở dài, rồi hơi thở ngắn. Dài ngắn, bình thường, dài ngắn. Sau khi rèn luyện
được cái hơi thở này, mỗi lần thở có ba hơi thở nó không tức ngực, chứ còn hơi
thở bình thường không hơi thở bình thường thôi, nhưng mà con thở, thí dụ như
cái sức của con nó chỉ có được có một phút mà con tu năm phút là con bị ức chế,
con bị rối loạn hô hấp của con, mặc dù nó thở bình thường.
(1:00:12) Cho
nên nói về hơi thở thì phải có Thầy hướng dẫn, mà cái đặc tướng của con là cái
đặc tướng nhiếp tâm, phải nhiếp tâm, tâm nó mới đứng yên được. Mà không nhiếp
tâm thì tâm nó lộn xộn, con hiểu không?
À cho nên vì
vậy đó, mà muốn tu tập mà có, để mà đúng cái đặc tướng, thì mỗi người nó có cái
đặc tướng, thí dụ như con, thí dụ bây giờ Thầy nhìn con nè, con phải tu, không
có tu hơi thở, mà con dùng cái tri kiến để mà quán, để quán các pháp vô thường.
Thì Thầy dạy cách thức con ngồi, con sẽ dùng cái tri kiến hiểu biết của con con
quán.
À, bây giờ
con quán cái gì? Thầy đưa ra một cái vật, như cái bình hoa này, con quán nó vô
thường như thế nào, thì con sẽ quán nó vô thường, con hiểu không? À bây giờ các
con phải quán là bây giờ hoa hôm nay nó trổ, ngày mai nó sẽ tàn, rồi như thế
nào, đó là cái sự thay đổi vô thường của nó. Con hiểu chưa?
Đó, cho nên
vì vậy mà khi mà dạy cho con cái đề mục này quán rồi, thì Thầy đưa đến cái đề mục
khác, để cho tập con quán vô thường.
Rồi con, có
gì con?
Cô Trang:
(Không nghe rõ.)
Trưởng
lão: Thầy thấy
mấy con mắc công quá vậy?
Phật tử
1: Dạ, nhưng mà
trước khi Thầy qua bên đó với đoàn kia qua, thì con xin, con với Chân Đức có một
việc để gặp Thầy tí xíu, chừng vài phút. Thôi chuyến này chúng con về thôi,
không nói gì mấy con, kêu là từ bi thương xót.
(01:02:18) Trưởng
lão: Không, Thầy nói chung là Thầy dạy cho mấy con ngắn gọn cái pháp,
để tu tập cho nó dễ dàng, nó không theo cái đặc tướng, tu được. Chứ còn riêng
mà tu mà theo cái đặc tướng, thì nó phải có Thầy kèm một bên.
Đó, bây giờ
con không thể nào mà tu nhiếp tâm mà con phải dùng cái tri kiến để quán tất cả
các pháp vô thường. Đầu tiên Thầy đưa cái đề mục vô thường của cái bình hoa, rồi
đến đó Thầy đưa cái đề mục vô thường của một cái ly, rồi cái màn, rồi cái nhà,
rồi tất cả mọi vật Thầy mới đưa vào. Chứ còn đâu phải là lúc nào con cũng ngồi
con tự quán vô thường, con có biết cái gì đâu mà con quán cái pháp nào là cái
pháp vô thường, nhưng nó phải đi từng cái tri kiến để mà triển khai cho nó ra.
Cái tri kiến là cái sự hiểu biết của mình ở trong cái đầu của mình đó, mình phải
triển khai ra, từ cái vô thường của cái hoa này, thì mấy con thấy nó nở hôm nay
chứ ngày mai nó tàn thì mình thấy rõ rồi, tới cái ly đó nó vô thường thì nó phải
bể nó mới vô thường chứ. Các con hiểu cái sự vô thường nó phải bể, mà nó bể đâu
phải bây giờ mình lấy mình đập nó xuống nó bể. À, bây giờ cái trường hợp nó bể
là nó không may mình vấp mình đang bưng cái mâm như vậy nó vấp nó té xuống nó mới
bể, các con thấy không? Đó là cái trường hợp vô thường của nó nó tới. Vậy thì
nó phải đúng cái nhân quả của nó chứ. Mà nếu không dạy thì mấy con làm sao biết
quán vô thường.
Cô Trang: (xin Thầy giảng tiếp cho các
nhóm đang chờ ở ngoài, còn rất đông)
(1:03:52) Trưởng
lão: Bây giờ Thầy thật sự ra bây giờ… (À, thôi mấy người đó không có
đủ duyên thì mấy người ở bên đó đi. Rồi, rồi con nói mấy người ở bên đó đi,
không có đủ duyên, để chờ buổi khác, trời đất ơi!)
Bây giờ, cái
phương pháp dạy cho mấy con ở đây, để cho mấy con nắm vững mấy con tu, mà nói đứt
đoạn như vậy đó, sau đó mấy con không đâu tu đó. Thầy chỉ nói chơi với mấy con
thôi chứ rốt cuộc rồi mấy con không biết được đâu. Thầy đang tiếp tục Thầy nói
cho mấy con, phân biệt từng chút để mấy con nắm cho vững cái ý của mấy con, để
từ đó mấy con về mấy con tu có kết quả. Còn bây giờ mà dứt đoạn đi qua bên đó,
rồi bắt đầu khởi sự nói trở lại, đầu tiên, rồi bắt đầu coi như là… thôi rồi, hết
rồi.
Cô Liễu
Thành: Dạ thưa
Thầy con xin Thầy cứu con, Thầy cho con một pháp để ở nhà con tự tu Thầy.
(1:04:55) Trưởng
lão: Bởi vậy cho nên Thầy mới dạy cho con, vì Thầy đã hồi nãy Thầy sắp
sửa ra đi không còn ở trên thế gian này nữa. Là tại vì tuổi đời của Thầy nó quá
lớn hơn Phật rồi, đâu còn nhỏ nữa. Phật tám mươi mà Thầy tám mấy rồi, còn ở lại
cuộc đời này làm gì, mà Thầy đã để lại bao nhiêu giáo pháp, cái sai cái đúng Thầy
đã viết sách để truyền lại đủ rồi, không còn gì nữa hết. Chỉ còn có đủ duyên với
chúng sinh nữa, còn cái còn nữa là cái còn của mấy con tu.
Cho nên mấy
con tu mấy con nhớ rằng Thầy dạy mấy con đọc ở trong kinh sách của Thầy, cứ
kinh sách của Thầy đọc lại coi thì Thầy dạy mấy con tu như thế nào?
Mấy con hôm
nay còn có duyên gặp Thầy chứ không khéo Thầy không bao giờ gặp. Đó, mấy con thấy
cái đoàn đó muốn xin, xin làm sao khi mà Thầy đang giảng ở đây, cái bắt đầu Thầy
phải đi. Thầy đâu bao giờ lệ thuộc một con người nào. Các con hiểu, thật sự ra
đối với Thầy, Thầy đâu bị người khác sai Thầy. Thầy dạy là Thầy dạy vì cái
duyên mà thôi, chứ bây giờ thật sự ra Thầy đâu phải vì Phật tử. Phật tử vì Thầy,
đến Thầy, mấy con cầu pháp chứ không phải Thầy cầu pháp của mấy con, phải
không? Mà bây giờ Thầy dạy mấy con có tu thì mấy con nhờ, còn không tu mấy con
chịu, đó là cái duyên của Thầy.
(01:06:20) Phật
tử 1: Dạ con xin thưa ở đây có hai vị này có hai đặc tướng riêng, còn
bao nhiêu đây là chung đặc tướng, hay là còn ai có đặc tướng riêng nữa thì xin
Thầy từ bi chỉ dạy cho chúng con luôn Thầy.
Trưởng
lão: À thì Thầy
nói mấy con có những cái đặc tướng đó thì mấy con phải biết rằng trong cái điều
kiện nó phải thuận tiện để mà gặp một vị sư thầy, có duyên với mình để người ta
dẫn dắt mình thôi. Còn không thì mình, chung chung với cái pháp chung mà Thầy dạy
thôi, chứ không thể nào mà ông thầy ông dạy có người học trò thì ông không bao
giờ ông dạy, các con hiểu?
Bây giờ cái
số mà đặc tướng như con phải cần phải nhiếp tâm như vậy, họ phải chọn lấy một
cái lớp học riêng họ mới dạy, chứ không có dạy một người, không thể dạy một người.
Bởi vì cái đặc tướng của con là phải nhiếp tâm, mà không nhiếp tâm thì tâm con
loạn, con hiểu không?
Cho nên nó
khó là khó cái chỗ từng cái đặc tướng riêng của mấy con nó có cái khó của nó.
Nhưng mà vì mà cái tạo cho thành được một cái nhóm mà cùng nhau một cái đặc tướng
để người ta dạy cho mình cái pháp, để mà người ta hướng dẫn mình từng bước đi,
từng pháp, cái đó là cái khó. Có người ai dạy, không thể nào mà dạy có riêng có
mình con. Mà dạy, thí dụ như Thầy nói rồi, con về con tu chưa chắc con đã tu
đúng, con nhiếp tâm sai là con đã làm tự làm rối loạn hô hấp của con rồi, nó
không phải chuyện dễ đâu.
(1:08:04) Cô
Liễu Ngọc: Dạ bạch Thầy! Con tên là Liễu Ngọc, hôm trước con có nghe
được một ít thơ pháp của Thầy, với lại sách của Thầy từ thầy Duyên Giác đó, con
chưa biết cách tu tập như thế nào hết. Bạch Thầy hôm nay con được về đây gặp Thầy,
Thầy chỉ giúp con đường đi.
Trưởng
lão: Như nãy giờ
Thầy đã nói, thì mấy con đã biết, Thầy chỉ dạy mấy con để giữ tâm bất động, mọi
người, dù có đặc tướng, không có đặc tướng, đều tu được hết.
Còn Thầy dạy
riêng cho mấy con từng pháp, à bây giờ phải tu 19 cái đề mục của hơi thở, thì
không thể được. Thầy dạy cho mấy con tu Tứ niệm xứ, bốn pháp để quán thân, thọ,…
cũng không được. Bởi vì phải nói là tùy theo đặc tướng của mấy con, thì phải có
một vị thầy trực tiếp.
Cho nên nãy
giờ Thầy muốn đưa chung một cái pháp là một cái chân lý của đạo Phật, mấy con
nghe mấy con thu thập từng cái đặc tướng riêng biệt của mình, mà hãy nghe mấy
cái lời này bởi vì Thầy sẽ không còn ở trên thế gian này nữa. Chừng đó mấy con
nương vào đâu? Mấy con cứ nghĩ điều mà Thầy đã nói. Cho nên vì vậy mà cứ nghe
Thầy ẩn cư, ẩn bóng là mấy con biết Thầy không phải còn ở trên thế gian này nữa.
Thầy không còn cái duyên với mấy con nữa rồi. Cũng như đức Phật bây giờ, chúng
ta muốn gặp Phật, muốn hỏi Phật làm sao hỏi được nữa mấy con? Thì mấy con phải
tự, tự cứu lấy mình.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét