184- BỎ GIA ĐÌNH ĐI TU CÓ ĐÚNG KHÔNG?
(47:44) Chú
Tâm (Huyền Thạch) đọc: Mô Phật. Dạ thưa Thầy. Con hôm nay con ngồi ở
đây nghe Thầy thuyết pháp, con phải vượt qua rào cản gia đình, con đã bỏ gia đình
đi luôn (Cha mẹ con buồn giận con lắm, từ đây về sau con không về nhà được nữa).
1. Như
vậy con làm có đúng không Thầy?
2. Con
không biết từ đây về sau, con không biết sống như thế nào nữa?
3. Con
không biết con tu đắc đạo để làm gì nữa khi đem buồn đau cho gia đình?
Trưởng
lão: Bây giờ Thầy
sẽ trả lời câu thứ nhất.
Chú Nam: Quý vị ơi, quý vị ngồi im để
cho Trưởng lão giải thích những câu hỏi nha.
Trưởng
lão: Nghĩa là
cái câu hỏi thứ nhất của con đó: “Là con sẽ bỏ gia đình đi mà cha mẹ
không đồng ý?” Đó là cái sai. Con muốn mà đi tu, con nên tìm một vị thầy
như hồi đầu Thầy nói: “Phải thân cận một thiện hữu tri thức”.
Rồi bắt đầu
bây giờ con muốn đi tu như vậy đó. Con phải làm sao đối với gia đình con khi
cha mẹ con không đồng ý? Người ta sẽ dạy cho mấy con cái lời để mấy con về thuyết
phục gia đình, để cho cha mẹ mấy con vui lòng mà cho mấy con đi tu. Chứ mấy con
chưa có hiểu cách thức để thuyết phục, mà mấy con bỏ đi như vậy là đứa con bất
hiếu. Thì đạo Phật không chấp nhận những người con bất hiếu. Trước khi mà đức
Phật đã bỏ vua cha, bỏ vợ con mà đi tu đó, cho nên vì chưa có đạo Phật. Nhưng
mà sau khi có đạo Phật thì có cái đạo đức không làm khổ mình, khổ người, mà lại
không làm khổ những người thân của mình thì nó mới là đạo Phật.
Cho nên sau
khi đức Phật tu rồi thì xây dựng cái nền Đạo Đức Nhân Bản của con người, không
làm khổ mình, khổ người. Cho nên cái hành động mà đức Phật đã bỏ cha mẹ đi tu
như vậy, bỏ vợ con vậy đó, đó là thiếu đạo đức. Các con hiểu chưa? Cho nên đức
Phật cũng ở trong cái hành động mà đi như vậy là vì ngoại đạo không có dạy đạo
đức làm người. Cho nên cứ ngỡ tưởng là mình đi như vậy, là mình sẽ tu tập được
giải thoát. Nhưng mà không ngờ nó giải thoát ở một phần này, nhưng mà đạo đức ở
phần kia không giải thoát. Cho nên nó vẫn hối hận ở trong lòng của nó chứ đâu
phải. Ông Phật là con người, chứ đâu phải là gộc cây sao? Tu rồi thành cây, cho
nên không có biết hối hận. Khi mình ra đi như vậy là vua cha quá khổ, vợ con
mình còn nhỏ. Con của mình còn nhỏ như vậy, nó khổ vô cùng lận. Tại sao mình
làm khổ như vậy? Cho nên ở đây cái câu nói mà “bỏ cha mẹ đi tu” như
vậy là cái câu nói này sai.
Trước khi
mình đi tu, mình đến một vị thiện hữu tri thức “Bây giờ cha mẹ con không đồng ý
cho”. Cũng như bây giờ mấy con muốn đi tu, nghĩa là không còn dính cái nợ trần
gian nữa, thì phải đến người thiện hữu tri thức mà các con đã chọn: “Bây
giờ cha mẹ, gia đình con không có đồng ý cho con đi tu, vậy con phải làm sao
xin thầy dạy?”
Thứ nhất Thầy
sẽ dạy như thế này:
Các con về hỏi
lại cha mẹ mình “Bây giờ con đau, con bệnh ba với mẹ thương con thì con
biết cha mẹ bao giờ cũng thương con. Nhưng có đau thế giùm cho con được không?
Bây giờ ba mẹ mà trả lời không được thì hãy cho con đi tu để con làm chủ cái bệnh.
Chứ không khéo nó đau khổ quá mà giờ cha mẹ có thương cũng không đau khổ giùm
con”. Ông bà trả lời đâu có được, ai mà đau thế bệnh ai được, phải
không? “Thôi mày đi đâu thì đi cho rồi đi, chứ mày ở đây, mày hỏi nhiều
cái tao chịu không nổi”, có phải không?
Đó, mình đặt
cái câu hỏi để cho ông bà trả lời, mà trả lời không được thì bắt đầu bây giờ
mình đi. Mà mình đi thì coi như ông bà thương mình, nhưng mà thấy nó có lý chứ
đâu phải không lý. Đó, cho nên vì vậy mấy con phải tìm người thiện hữu tri thức,
người ta giúp cho mình từng cái ý. Cha mẹ mình có ý gì đó mà mình không trả lời
được thì thiện hữu tri thức. Người ta là thiện hữu tri thức mà người ta biết đủ
cách, người ta dạy cho mình trả lời, các con hiểu chưa? Cho nên khi mà trả lời
rồi thì ông bà nói: “Thôi mày đi đi cho rồi, chứ mày ở đây, mày hỏi tao, tao
trả lời không có được”. Đó mấy con hiểu chưa?
Còn ở đây do
cái lý do mình bỏ cha bỏ mẹ là bất hiếu. Rồi những cái câu hỏi câu hai, câu ba
đó thì không biết mình ra sao? Tu có chứng đạo không? Đã là đứa con bất hiếu mà
chứng đạo cái gì. Cái đầu tiên là không hiểu rồi mà vô đó, chưa chắc mà mình gặp
khó mà mình lại… Không khắc phục được cha mẹ thì làm sao khắc phục được mình?
Không thuyết phục được cha mẹ thì làm sao thuyết phục được tâm mình? Tâm mình
nó khó hơn là cha mẹ nữa, có phải không? Cho nên câu hai, câu ba thì chắc chắn
là cái người này thì bỏ cha mẹ mà đi như vậy đó, thì không bao giờ có thể tu chứng
đạo, nó sai. Các con thấy chưa? Nó không chứng đạo mấy con. Đó là trả lời cái
ba câu hỏi này.
(53:25) Cho
nên vì vậy đó, bây giờ về thuyết phục cha mẹ, giúp đỡ cha mẹ. Cha mẹ nếu có anh
chị em lo lắng thì đó là tốt. Mà không có anh chị em lo lắng thì ở nhà phải
nuôi cha mẹ, không được bỏ cha mẹ. Cho nên ở đây có một người muốn đi tu, nhưng
mà cha mẹ chỉ có một đứa con mà thôi. Bây giờ bỏ đi mà như vậy thì cha mẹ rất
buồn khổ. Cho nên đến xin Thầy để đến tu. Nhưng mà cái người này lại Thầy không
cho. Thầy nói: “Ở trong nhà, mình tu ở trong nhà vẫn được như thường,
chứ đâu phải đợi đến chùa mới tu”, hiểu như vậy là sai.
Ngày xưa, Thầy
ở sát bên mẹ Thầy. Bởi vì có hai mẹ con, cho nên Thầy ở sát bên mẹ Thầy. Mẹ Thầy
nấu cơm, hàng buổi trưa đem cơm cho Thầy ăn ở trong thất. Mà chính Thầy ở bên gần
bên mẹ Thầy thì chỗ nương tựa của hai mẹ con. Cho nên vì vậy mà mẹ Thầy cũng rất
là an ổn, không còn lo lắng cho Thầy ở chỗ này, ở chỗ kia trong khi chiến
tranh. Con thấy không? Vừa an ủi mẹ mình, mà lại vừa nhờ mẹ mình lo cơm để tạo
cái phước. Cho nên mẹ Thầy trong khi chết không có nằm nhiều ngày giờ trên bệnh
tật. Chỉ hơi cảm nóng lạnh thôi. Thì trong vòng ba hôm bà ra đi rất là nhẹ
nhàng, không có đau nhức gì nhiều.
Các con thấy
do cái nhân duyên mà nấu cơm cho Thầy, cho nên do đó mà cái phước báu đó. Cho
nên cái nghiệp của cuộc đời của mình, từ chỗ mình chưa biết đạo, mình đã biết
bao lần nuôi các con mà phải giết hại chúng sanh. Thế mà chỉ cần nuôi một người
tu để chứng đạo thì bao nhiêu nghiệp ác đều chuyển biến, thay đổi. Cho nên do
đó mà ra đi, khi bỏ thân ra đi rất là an nhiên tự tại, không đau bệnh nhiều.
Các con thấy chưa? Nó chuyển hết mà.
Cho nên Thầy
nói ngay bây giờ mấy con biết giữ gìn năm giới. Là hồi nào tới giờ, mấy con
không biết mấy con làm điều ác, điều này, điều kia phải không? Nhưng ngay bây
giờ mà biết giữ gìn năm giới thì hiện tại này, thì quá khứ đã chuyển, thay đổi
rồi, chỉ có hiện tại thôi. Cho nên “Quá khứ không truy tìm, vị lai
không ước vọng, chỉ có hiện tại”. Mà hiện tại làm thiện thì tương lai sẽ hạnh
phúc, gặp điều may mắn phải không? Quá khứ thì chuyển biến thay đổi mất, không
còn ác pháp.
Nhớ kỹ trên
vấn đề đó: Giữ gìn năm giới. Thì trước kia không giữ gìn năm giới, thì có nhiều
ác pháp, thì mấy con đã thay đổi trong quá khứ. Và tương lai giữ gìn năm giới
thì mấy con sẽ gặp may mắn, đầy hạnh phúc an vui.
Đó, có năm
giới thôi, cố gắng mấy con. Cố gắng khuyên cả gia đình của mình giữ gìn năm giới
trọn vẹn là hạnh phúc vô cùng. Còn nếu khuyên không được, chồng hay vợ khuyên
không được thì mình cố gắng giữ gìn năm giới. Vợ hay chồng bảo mình ăn mặn nhất
định là không ăn, ngồi chung bàn nhưng không ăn. Bất quá đó thì trong một cái
tô canh, Thầy đặt thành trong một cái tô canh thịt. Mấy con đừng gắp thịt ăn, mấy
con gắp rau cải ăn. Đó là làm vui lòng gia đình của mình nhưng tâm rất là sáng.
Phải giữ gìn cho trọn vẹn mấy con. Rồi còn ai hỏi gì nữa không? Con cứ đọc đi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét