197- PHÓNG SANH ĐÚNG PHÁP VỚI ĐỨC HIẾU SINH
Phật tử: Cái này bốn câu giống nhau…
phóng sanh.
(1:38:26) Trưởng
lão: Về vấn đề mà phóng sanh đó, mấy con nhớ kỹ như thế này: Mấy con đừng
có ra chợ mấy con mua, “Bữa nay rằm đó nha, rằm tháng Giêng, thôi tôi
ra chợ tôi mua tôi phóng sanh”. Mấy cái bà bán cá khôn lắm. Trời! Bán cho
người phóng sanh phải bán đắt. Mấy con thấy không? Cho nên mấy bà nói: “Nhớ
cái rằm tháng Giêng này là họ mua phóng sanh dữ lắm nè nha. Tôi nhốt cá lại tôi
để dành”. Thì mấy con, tự mấy con mua mà mấy con làm tội.
Phóng sanh
như thế này đúng mấy con. Bởi vì mình đứng trên góc độ mà nhân quả để cho mình
xét mình phóng sanh. Mấy con đi trên con đường đi như thế này nè, từ cái điểm A
này đến điểm B. Thì mấy con chưa tới điểm B, mới giữa đường, mấy con gặp cái
người đó họ câu cá, họ giựt con cá lên. Thì cái duyên của mấy con mà, cái nhân
quả mà, mấy con gặp con cá. Rồi: “Bác ơi bác cho con mua con cá của bác
mới giựt lên đi”.
Chứ không có
mua trong cái giỏ xách của ông ta đâu. Tôi không biết, tôi có cái duyên với con
cá này nè. Ông giựt lên, tôi thấy nó giãy giụa, tội quá đi, phải không? Tôi xin
mua nó, tôi thả trở về sông. Tại vì cái nhân duyên tôi với nó gặp nhau. Nó
không biết chừng ông bà tôi thành cá đó. Cho nên bây giờ gặp, tôi mua tôi thả.
Còn mấy con cá kia đâu phải ông bà tôi sao, cho nên đâu có duyên tôi gặp. Cho
nên ông cứ bỏ xách ông làm. Chuyện đó là nhân quả của nó, nó phải trả thôi.
Nhưng mà tôi có duyên với con cá này là có duyên gì tiền kiếp của tôi. Không biết
chừng cha mẹ hay là ông bà tôi chết mà sanh ra con cá này.
Cho nên hôm
nay đến đây, vì cái duyên tình, cái lòng thương yêu của con cái. Cho nên hôm
nay tôi xin mua con cá này, bao nhiêu tôi cũng mua hết, tôi mua tôi thả. Đó là
phóng sanh, phóng sanh đúng pháp mấy con. Chứ đừng có ra chợ mà phóng sanh cái
kiểu mua đó thì người ta nhốt cá để chờ cho mấy con ra đó, thì mấy con tạo thêm
tội chứ không có phóng sanh đâu. Hiểu không? Cho nên mình phải phóng sanh có ý
nghĩa rõ ràng, chứ còn phóng sanh cái kiểu đó là không có ý nghĩa rõ ràng đâu.
Cho nên vì vậy
mà nhớ những lời Thầy dạy là mình đi trên đường, mình bất cứ mình gặp một cái
gì. Một con kiến mà người đi trước họ giẫm lên con kiến, nó gãy cái chân nó, nó
lăn lộn. Mình bắt con kiến, mình bỏ trên cái tay đó, mình để nhẹ nhàng, mình
xoa dịu: “Con có đau lắm không con? Con hãy, mong sao mà con hãy bớt
cái đau này đi. Đó là cái nhân quả của con với cái người đi trước. Họ không thấy,
họ đạp con. Con hãy tha thứ họ đi con”. Mình nói với, mình nói cho mình
nghe, nhưng mà cái cảm nhận của cái loài kiến này nó sẽ cảm nhận được mấy con.
Nó cảm nhận qua cái tình cảm. Người ta đi trước, mình đi mình rất cẩn thận. Bởi
vì người tu sĩ đạo Phật rất là ý tứ, cẩn thận lắm. Đi luôn luôn họ nhìn dưới
chân, chứ họ không có đi vụt chạc đâu mấy con. Ở đời họ hay vụt chạc lắm. Cho
nên mấy con mà vụt chạc là không phải đệ tử Phật. Đệ tử Phật phải tỉnh giác.
Cho nên đi rất cẩn thận, đi nhìn dưới chân của mình.
Khi mà đạp một
con vật gì, bất cứ ai, chứ không phải riêng mình đâu, mình thì tránh rồi đó. Mà
ai mà đạp đó thì mình bắt con vật đó bỏ lên tay, phải không? Do đó, mình an ủi,
xoa dịu, mình nói. Nó có nghe hay không nghe không cần. Nhưng mình nói với tâm
tình thương của mình đối với con vật đang bị thương. Các con hiểu không? Sau
khi đó đó, mình xong rồi đó, mình mới đem ở trên cái láng cỏ chỗ nào đó, mình mới
bỏ vào: “Ước ao sao đó, cái chân của con nó sẽ được mau lành để như những
con vật khác”. Mình chỉ ước ao vậy thôi, rồi mình bỏ nó trên cỏ, mình đi.
Không có gì hết. Coi như cái nhân duyên gặp nhau để an ủi nhau trong lúc khổ
đau thôi.
Cũng như có
người đó họ bị xe đụng, họ đau quá. Mình chở họ đến nhà thương trị bệnh này kia
giúp đỡ họ. Rồi sau đó mình an ủi họ vài ba lời, cái mình đi về. Chứ họ đâu có
bà con gì mình, phải ở đó mình nuôi, có phải không? Đó, các con hiểu chưa? Mà
con kiến đó thì mình cũng xem như một cái người đang bị xe đụng vậy.
Phật tử: Dạ!
Trưởng lão: Đó, mình làm như vậy đó mấy
con. Bởi vì tất cả mọi vật, tuy hình dáng khác nhau nhưng đều giống nhau ở chỗ
cái biết cái đau khổ mấy con. Đó! Cho nên mình sống phải biết thương yêu. Bởi
vì Đức Hiếu Sinh là cái lòng thương yêu của mình. Đầu tiên mà cái giới của đức
Phật là cấm không sát sanh, không ăn thịt chúng sanh đó. Cái giới đầu tiên là
nói đến cái Đức Hiếu Sinh. Vì mình không ăn thịt chúng sanh là mình phải thương
yêu. Chứ không phải là vì cái giới cấm này tôi không dám ăn thịt chúng sanh để
tôi làm Phật. Cái điều này là điều sai mấy con. Mình không ăn thịt
chúng sanh là vì thương yêu, mình không ăn thịt. Chứ không phải vì mình thành
Phật mà không ăn thịt chúng sanh. Có hiểu chỗ này không? Hiểu chỗ này là mấy
con đã tu tốt. Mình làm một cái gì hoàn toàn bằng cái ý thức hiểu biết
của mình, chứ không phải làm cái mù mờ, làm theo cái kiểu mà không hiểu. Người
ta bảo sao mình làm vậy là sai, không đúng. Mà mình phải hiểu cái hành động
mình làm, đó là mang ý nghĩa gì, thì mới làm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét