207- KHÔNG KHÉO SẼ BỊ ỨC CHẾ TÂM
(24:09) Phật
pháp nó có từ thấp đến cao. Bởi vì mấy con thấy cái niệm mà nó khởi đó là những
cái thô, còn cái vi tế trong tâm của mấy con nữa. Cho nên Đạo Phật có ba cái
giai đoạn tu giải thoát. Mình bỏ hết gia đình của mình, con cái tất cả những gì
của gia đình bỏ hết rồi, mà mình vào đây mình tu thì quyết tâm phải làm cho được.
Mà được ở gần bên Thầy cấp cho mấy con cái thất như vậy. Bây giờ nhập thất thì
mấy con cứ nỗ lực tu, có cái gì sai thì trực tiếp hỏi Thầy.
Hôm nay gặp
Thầy thì mấy con có cái gì, Thầy thấy mấy con viết thư hỏi lảm nhảm nó không
đúng, phải hỏi đúng pháp tu mới được. Bây giờ con tu đó, con nhiếp tâm như vậy
hay hoặc là con giữ tâm bất động như vậy, mà nó xảy ra như vậy như thế nào, tại
sao mà con nhắc "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" mà
nó cứ bắt con phải ngó ra ngoài cửa hoài, cứ nhìn người ta chạy qua, chạy lại
xe cộ như vậy là sao?
Thì Thầy đem
cái sợi dây Thầy trói cái đầu nó lại, không Thầy nói thiệt đó mấy con, cái người
nào mà vậy đó, thì Thầy đem sợi dây, Thầy đem sợi dây Thầy cột ngay chỗ cái thất
đó. Thầy bảo nếu mấy con còn ngó ra ngoài cửa mà nhìn nữa đó, con mắt mà ngó ra
ngoài cửa nữa thì đây là cái sợi dây mà Thầy giao đây, tao trói đầu mày đó, thì
nó không dám nhìn ra nữa, thì nó phải nhìn vô chứ sao! Như cái thất của con mà
nó có những cái cửa thông hơi đó, (Dạ), trói cái đầu nó vô, phải
không? Lôi nó vô, đừng có để cho nó phóng giật ra ngoài. Cho nên vì vậy mà mấy
con nhớ, tâm không phóng giật, mà Đức Phật đã nhắc "Ta thành Chánh
giác là nhờ tâm không phóng dật" mà mấy con trói cột nó không
phóng dật được thì nó thành Chánh giác chứ sao!? Có phải không? Ráng mà trói, vậy
chứ dây lơ mơ là nó bức đó.
(26:09) Tu
sinh: Con sợ ức chế thưa Thầy, nên lâu lâu thỉnh thoảng con cho nó nhìn, rồi
con kéo nó vô.
Trưởng
lão: Đâu được! Sợ ức
chế sao được, tôi đâu có ức chế, tôi ngồi tôi chơi vậy chứ tôi đâu có cố gắng ức
chế.
Con biết
cách thức ức chế như thế nào?
Tu sinh: Dạ không ạ!
Trưởng
lão: Con dùng một
cái câu Niệm Phật thì đó là ức chế, con dùng cái câu tác ý cứ niệm, cứ niệm: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự. Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Đó là con dùng cái câu đó
là ức chế cái tâm con. Sai! (Dạ)
Con đừng có
niệm như vậy mà con nhắc "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" rồi
con ngồi tự nhiên, con đừng có giữ cái tâm bất động của con. Con ngồi tự nhiên
để, rồi con mắt của con mà giờ nó nhìn ra, bảo: "quay vô nhìn trên
thân", rồi bắt đầu cái ý thức của con nó nhìn lại trên thân, thì con mắt
nó theo đó mà nó cảm nhận theo ý của con, nó không nhìn ra ngoài đâu. Rồi bắt đầu
nó nhìn xuống, nó nhìn ngay cái thân của nó, thì bắt đầu từ đó nó thấy từ chân
lên trên đầu, từ đầu xuống chân, nó cứ nhìn vô như vậy.
Mà kỳ cục,
nó không chịu nhìn vậy đâu, nó nhìn lúc cái nó nhìn ra. (Dạ). Bởi
vậy Thầy mới lấy sợi dây trói nó xuống.
Tu sinh: Nó ác lắm Thầy! Cái lỗ tai đó, nó
ác lắm, nó nghe ra không đó chớ, con kéo nó gần chết luôn.
Trưởng
lão: Ờ! Lấy cái sợi
dây trói cái đầu nó ghịt xuống cho nó nhìn xuống, con hiểu không? Đó là trói
cho con mắt nó nhìn xuống. Bây giờ hai cái lỗ tai đó, bắt đầu lấy sợ dây mà xỏ
hai cái lỗ, mà kéo nó xuống.
Tu sinh: Thầy nói nghe nó ớn quá!
Trưởng
lão: Cho nó ớn! Chứ
đừng có lấy bông gòn mà nhét nó, không có được!
Tu sinh: Chết luôn…. (không nghe rõ)
Trưởng
lão: Nói chứ cái câu
tác ý của con đó là sợi dây trói nó đó, dẹp nó xuống đó.
Tu sinh: Dạ! Con tác ý mà không..
Trưởng
lão: Không phải là lấy
sợi dây, Thầy muốn nói mấy con phải hiểu.
Tu sinh: Dạ!
Trưởng
lão: Nghĩa là mấy
con lấy cái sợi dây để mà trói nó để cho nó xuống đó, khi đó nó nhìn ra đó mấy
con nhắc con mắt phải nhìn vô thân, không có được nhìn ra ngoài. Bắt đầu nó cúi
xuống nó nhìn đó, mà một hơi nó lén lén thì: “Quay vô, mày còn lén lén
hả, chết với tao”. Cứ hằng ngày mình tu cái gì mấy con?
Tu sinh: Phòng hộ Thầy.
(28:19) Trưởng
lão: Đó là mình tu đó mấy con, tu tập. Cứ lôi nó vào, lôi hoài, lôi chừng
nào mà để tự nhiên nó có cảm nhận trên thân, biết thân nó "Thở ra
thở vô, biết từ chân đến đầu của nó". Nhưng mình không tập trung trong
hơi thở mấy con nhớ dùm Thầy. Chứ không khéo thấy nó biết "hơi thở
ra vô" rồi ờ nó không có vọng tưởng đây, thôi mình nhiếp nó vô
hơi thở đi "hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở
ra", coi chừng nó ức chế đó. Trời đất! Phải khéo léo, phải thiện xảo lắm
mấy con.
Bởi vì tu
theo Đạo Phật nghe thì nó đơn giản, nhưng mà tu mà cái kiến giải của mấy con nó
sẽ tự kiến giải ra cái cách thức tu là mấy con chết cái chỗ đó.
Mỗi người
cái câu nói của Phật nó ngắn, nó gọn, nó đầy đủ ý nghĩa. Nhưng cái người mà có
kinh nghiệm người ta dạy cho mình mới đúng, chứ còn tự mình kiến giải ra câu đó,
mình hiểu theo mình để mình giải ra cái sự tu đó thì mình sẽ lạc đường. Nó khó
là khó cái chỗ đó đó mấy con. Bởi vì một cái câu nói mà người hiểu vầy, kẻ hiểu
khác chứ không hiểu đúng hết đâu. Các con hiểu trong một cái vấn đề ngôn ngữ rất
khó chứ không phải dễ, nhất là ngôn ngữ tu tập.
Ngôn ngữ tu
tập nói: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Mấy
con có nhận được sự bất động đó chưa? Hay là mấy con đang ức chế nó không cho
nó niệm, rồi mấy con cho nó bất động. Bởi vì mấy con để tự nhiên mà nó bất động,
chứ còn mấy con dùng một cái hơi thở hoặc dùng một cái gì cố gắng để mà cho nó
đừng có khởi niệm, mấy con cho nó là bất động đó là mấy con ức chế ý thức, chứ
không phải là bất động. Phải cố gắng sáng suốt nhận định cái chỗ này; phải xem
xét từng cái tu tập của mình, coi nó tự nhiên hay là nó không tự nhiên. Lúc
mình đang tu cái tâm bất động, coi nó tự nhiên không hay hoặc có sự gò bó nào
trong đó. Có sự gò bó khép nó vào cái khuôn khổ nào đó, thì đó là bị ức chế.
Các con hiểu không?
(30:30) Cho
nên khi mình ngồi tu mình nghiệm lại coi thử coi mình có tu tập sai chỗ nào
không? Mà tại sao người ta tu chỉ có một tuần lễ, cao lắm là bảy tháng người ta
chứng đạo. Còn tại sao mình lại kéo dài hoài? Còn có nhiều người, người ta sáng
nghe Phật nói chiều người ta chứng đạo rồi đó, trời đất.
Trong thời Đức
Phật mấy con, Đức Phật vừa thuyết giảng xong thì chiều người ta chứng đạo hết.
Bây giờ ai chửi người ta không giận, không buồn không phiền gì hết, Quan chức
gì, điều kiện gì, người ta đều không trở về. Các con nghe trong thời Đức Phật
có một số Quan mà Nhà Vua sai để đến rước Đức Phật đó. Mà đến rước Đức Phật, Đức
Phật thuyết pháp cho một bài pháp, mấy ông Quan này không thèm về. Sáng nghe Đức
Phật, chiều người ta chứng đạo, đâu có về làm quan nữa đâu. Quan đâu có bằng chứng
đạo mấy con, làm quan đâu có sung sướng bằng chứng đạo, có phải không? Các con
thấy giải thoát thật sự mà. Pháp Phật nó thực tế; nó không có cái gì mơ hồ hết.
Nhưng mà tại sao đến hôm nay mà chúng ta chưa làm chủ được Sanh - Già - Bệnh -
Chết như Phật. Tại vì chúng ta còn ham muốn thế gian, chưa dám bỏ. Chưa dám bỏ,
bỏ mà còn ngồi nhớ à, có phải không? Mấy con thấy không?
Tu sinh: Dạ! Tại nó nhớ, thưa Thầy! Nó nhớ
chứ con đâu có nhớ, con muốn giải thoát mà
Trưởng
lão: Như vậy là con
đổ thừa nó (cười)
Tu sinh: Nó ác lắm! Cái nghiệp nó ác dữ lắm.
Trưởng
lão: Đó thì vậy, từ
hồi nào tới giờ Thầy dạy con tác ý, thì con tác ý đuổi nó đi hoài; thì bây giờ
nó phải đi.
Tu sinh: Con vừa tác ý cái nó nhảy vô nữa à!
Trưởng
lão: Thì mình tác nữa,
tác nhiều! Bây giờ Thầy nói như thế này nè! Một cái hồ nước như thế này nè, mà
bền chí tát mãi thì hồ nước nó phải cạn. Còn đằng này con tác hơi nhìn sao mà
nước quá nhiều, rồi hết, chán nản hết muốn tát rồi.
Tu sinh: Dạ!
(32:28) Trưởng
lão: Một người tu theo Phật phải ý chí, phải dũng mãnh chứ, phải không? “Cho
mày cái hồ lớn, bao lớn đi nữa tao tát sạch, cạn, không còn một chút”. Như
vậy mới là con Phật chứ. Ý chí dũng mãnh không có sợ, như vậy là mới người tu mấy
con, mấy con thấy chưa? Chứ còn mấy con nhút nhát, nhút nhát tát mới có năm, mười
gàu nước cái nhìn lại, Trời! Còn nước quá trời làm sao làm nổi, như vậy là từ
cái ý chí của mấy con đã.
Phật pháp có pháp Như Lý Tác Ý, có câu tác ý quá giải thoát rồi, để mình lấy cái chỗ đó để mình nghiệm ra cái sự giải thoát của mình và câu tác ý đó để giúp cho mình sống từng phút, từng giây để mình giải thoát! Mình xét lại không phải sung sướng sao!? Một phút giải thoát, thật sự ra ở ngoài đời tìm được sao mấy con? Người ta lăng xăng từng sự khổ đau điều này đến điều kia quá khổ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét