217- Ý THỨC LỰC
(1:34:47) Tu
sinh: Dạ, nhưng mà con có cái là, lúc trước cũng bị tưởng con nói với Thầy
đó! Rồi thành ra những chuyện đấy đó giờ con có tác ý để xả, nhưng mà sao..
Trưởng
lão: Coi như là buổi
khuya và buổi tối tác ý xả, ngồi chơi, chứ để không cái tưởng của con nó còn nó
hiện ra, tiếp tục xả cho hết ba cái tưởng này đi.
Tu sinh: Thầy con xả rồi con tác ý làm sao
Thầy?
Trưởng
lão: Tác ý "Tất
cả những cái trạng thái tưởng này dẹp, tao không có được xài mày đâu, đừng có
hiện tiền vô đây, tao ngồi chơi, chứ tao không với tôi bay nữa đâu, đi đi”.
Tu sinh: Dạ! Lúc đó con cũng vẫn tác ý
câu "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự".
Trưởng
lão: Đúng vậy con
Tu sinh: Có những lúc con bị buồn ngủ đó,
cái con tác ý cái câu là, con theo cái cuốn Thiền Căn Bản đó, con nói là "Tâm
không có ham ngủ nữa, phải tỉnh táo" thì lúc đó tự con mắt con nó
nhẹ lại, thì lúc đó cái ý thức của con nó thực hiện được cái đó hả Thầy?
Trưởng
lão: Ừ! Cái ý thức lực
con đó.
Tu sinh: Dạ! Chứ không phải bị tưởng phải
không?
Trưởng
lão: Không phải bị
tưởng con, cái ý thức lực. Bởi vì cái ý thức con tác ý mà.
Tu sinh: Dạ! Con là con chỉ sợ nó lọt vô tưởng,
nên cái tưởng nó làm cho con như vậy, con cũng sợ.
Trưởng
lão: Không phải đâu,
không phải, đó là ý thức lực đó.
Tu sinh: Dạ! Thì khi mà con chỉ tác ý cái
câu đó thôi, thì con thức được suốt cái buổi đó cũng được, nó tỉnh!
Trưởng
lão: Đó là ý thức lực
nó có, con tác ý nó có hiệu quả.
(1:36:02) Tu
sinh: Nhưng mà nó chỉ được một chút thôi, rồi một hồi cái con tác ý, như là
nó nặng nặng con mắt, nó muốn ngủ nữa. Con tác ý câu đó nữa, thì nó lại sáng lại,
thì con cứ liên tục tác ý cái câu đó.
Trưởng
lão: Tác ý, tác ý để
phá.
Tu sinh: Dạ! Như vậy là con xài cái câu đó
là đúng phải không Thầy?
Trưởng
lão: Đúng, không
sai!
Tu sinh: Con tác ý cái câu đó là được.
Trưởng
lão: Bởi vì dùng ý
thức, sau khi mà dùng ý thức con tác ý như vậy đó, nó trở thành ý thức lực đó.
Chứ không có gì đâu, phá được cái buồn ngủ của mình, phá được cái lừ đừ của
mình, mà bằng cái tác ý thì quá tuyệt vời! Con tác ý như vậy là tốt, không có
gì đâu.
Tu sinh: Dạ! Vậy là con tiếp tục được.
Trưởng
lão: Rồi tiếp tục đi
, tiếp tục nấu cơm.
Tu sinh: Dạ (Cười)
Trưởng
lão: Vậy chứ tao nấu
cơm mà tao thành Phật đó mấy con, chứ không phải chuyện chơi đâu.
Tâm bất động
thì tốt rồi, nhưng mà khi tu tập đó phải dẹp hết đó, không có còn đất đai, nhà
cửa đồ này kia, dẹp sạch. Ở đây không có cái tài sản nữa, bây giờ cái thân này
cũng bỏ luôn, thì mới tu được, chứ ờ còn tính tôi còn cái thân này thì không có
được.
(1:37:09) Cho
nên ở đây coi như là tôi chỉ còn biết có tâm bất động, chứ còn hoàn toàn. Bây
giờ mình chết rồi mình cũng ở trong tâm bất động chứ bộ mình mang cái thân này
theo à? Có phải không mấy con?
Cho nên đối
với cái thân của mình cũng không còn ra gì, huống hồ bao nhiêu những cái sự việc
của gia đình của mình, tất cả mọi việc đều là sắp xếp cho nó gọn gàng, chứ đừng
có để nó kéo dài chuyện này đến chuyện khác, thì nó làm cho tâm mình động. Thì
tức là dù là mình có ngồi nó bất động, yên lặng như vậy. Nhưng mà cái hoàn cảnh
của mình nó chưa cho phép mình bất động, thì mình sẽ kéo dài không nổi đâu, kéo
dài không nổi. Cho nên mình phải dẹp hết!
Ở đây thì
nói chung là không nên cho một cái gì qua, mà làm chủ. Con phải dùng cái ý thức
của mình để tác ý bảo nó im lặng, là nó phải nghe, bảo nó làm thinh thì nó phải
nghe mình, chứ không khéo cái ý thức lực nó không có. Thì do đó con chỉ cần
thay đổi oai nghi thì thấy nó im đó, nhưng mà sau đó cái ý thức lực nó không có
thì nó không làm chủ được.
(1:38:12) Người
ta làm chủ bằng ý thức: "Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các
pháp" mà các con nghe kinh Pháp Cú nó dạy vậy đó thì mấy con phải
tu nó chứ, tại sao mấy con không tu theo kinh Pháp Cú, kinh Pháp Cú đã nói rất
rõ mà.
Bây giờ Thầy
nhắc thêm mấy con như thế này, cái người tu đó thân, tâm họ thanh tịnh thì thân
thanh tịnh mấy con. Cho nên khi mà cái thân thanh tịnh thì người nữ không còn
kinh, mấy con nên nhớ. Nó hay đến mức độ đó mấy con, tại mấy con chưa thanh tịnh
cho nên thân mấy con nó còn bất tịnh, có vậy. Cho nên mấy con tu, mấy con sẽ thấy
vấn đề đó là vấn đề của thế gian, chứ không phải là vấn đề của người tu. Cho
nên cái người tu thanh tịnh lắm mấy con, dù là một cái người phụ nữ mới lớn
lên, họ vẫn, mà không bệnh đau gì hết, nó thay đổi toàn bộ cái cơ thể, cái cơ cấu
của con người.
Cái Tâm Bất
động - Thanh thản - An lạc - Vô sự nó chuyển biến hết, nó thay đổi. Cái người
Nam chúng ta cũng thay đổi hết nữa, chứ không phải không. Bởi coi cái thân ông
Phật bằng xương bằng thịt, chứ trong đó nó thay hết nó mới thanh tịnh được mấy
con, chứ không phải đâu!
Cho nên mấy
con tu đúng, thì mấy con giữ đúng rồi mấy con sẽ thấy nó thay đổi, nó thanh tịnh
hết mấy con. Còn mấy con tu chưa đúng mấy con còn bị bất tịnh. Do đó là do mấy
con còn phàm phu, vậy chứ không có gì đâu. Chứ không phải là tu đúng rồi đó,
mình còn phàm phu như người phàm phu.
Quá hay con,
Phật pháp quá tuyệt vời! Thầy nói tại sao cái cơ thể con người ta cấu kết như vậy,
người phụ nữ cấu kết như vậy mới có con được, mà tại sao nó, tại sao tu rồi nó
lại thay đổi toàn bộ, nó không còn là người phụ nữ nữa mấy con. Đó, nó như vậy
nó mới làm Phật được chứ, chứ tu đâu phải dễ.
Cho nên chỉ
có cái tâm bất động mà nó chuyển biến thay đổi, nó thay đổi nhân quả mà, người
nữ nó thành ra người nam mất rồi mấy con. Trời đất ơi! Quá tuyệt vời!
(1:40:19) Trưởng
lão: Ở đây thì mấy con không ngờ! Mà hôm nay nhờ có cái bức thơ này đó, Thầy
chỉ nhắc cho mấy con nỗ lực tu, mấy con sẽ được thanh tịnh. Ờ! Buồn ngủ chỉ còn
có đi kinh hành, Thân Hành Niệm thôi con, và ôm chặt cái pháp Thân Hành Niệm
thì sẽ không còn buồn ngủ nữa. Bởi vì nó buồn ngủ tức là nó chưa tỉnh thức đầy
đủ, nó còn si, mà ôm pháp Thân Hành Niệm á, thì nó sẽ phá tâm si của mình.
Mà pháp Thân
Hành Niệm mà đi kinh hành á, đó là một pháp trong mười ba pháp của Thân Hành Niệm.
Cho nên mình ôm chặt nó như cỗ xe, như kiên cố như cỗ xe; như căn cứ địa, thì
không có cái gì mà lọt vô trong đó được hết. Bởi vậy mấy con đọc cái pháp Thân
Hành Niệm mà, nghĩa là mỗi cái pháp nào mấy con tu nó trở thành mười ba pháp
mà, mà mấy con tu cho nó trở thành căn cứ địa, nó trở thành như cỗ xe kiên cố
thì mấy con sẽ thấy nó lợi ích rất lớn cho mấy con. Cho nên pháp Thân Hành Niệm
mà nó mười ba pháp tu trong đó mà, chứ không phải một pháp đâu.
Mà bây giờ
đó, mình thấy mình bị hôn trầm, thùy miên nhiều nè, thì đó là mình dùng pháp đi
kinh hành phá thôi, không thể ngồi được. Không thể ngồi đó quán được đâu, các
con hiểu chưa?
Còn bây giờ
mình ngồi mình không buồn ngủ, mà ngồi nó lăng xăng hoài à, thôi bây giờ mình
tu Định Vô Lậu quán, đem ra tư duy suy nghĩ, nó phải tùy theo mỗi người mà người
ta ôm pháp Thân Hành Niệm người ta tu, chứ đâu phải mấy con muốn tu pháp nào tu
đâu.
Mấy con hôn
trầm, thùy miên thì đi kinh hành tác ý, còn mấy con bị tâm nó loạn tưởng, nó
không có buồn ngủ, ngồi đâu nó nghĩ chuyện này, nghĩ chuyện nọ, thì mấy con đem
nó mà quán Định Vô Lậu. Nghĩa là nó nghĩ thì mấy con quán, quán cho đúng đường
đi của nó, phải không? Lấy cái động diệt cái động, thì nó thành tịnh chứ gì? Thấy
không? Mình lấy cái động mình diệt cái si, thành ra đó mình đi kinh hành. Đó tất
cả những cái này đó, Phật pháp đã trang bị cho chúng ta đầy đủ phương pháp hết.
Mà gồm tất cả những phương pháp đó đều nằm trong pháp Thân Hành Niệm hết.
(1:42:39) Cho
nên vì vậy mà pháp Thân Hành Niệm bảo chúng ta tu: "Kiên cố như cỗ
xe, trở thành căn cứ địa". Hễ không tu pháp nào thôi, mà tu pháp đó phải
tu cho chín chắn, tu cho trở thành những căn cứ địa. Chứ tu lơ lơ, tu mơ mơ làm
sao được mấy con?
Cho nên vì vậy
mấy con thấy, Thầy nói như vậy, ờ bảo tu hết hôn trầm, thùy miên thì thôi. Mà mấy
con thấy, bây giờ mình thả cái pháp này ra, hồi đó mình tu thì thấy nó hết buồn
ngủ, nhưng mà thả ra là nó buồn ngủ thì như vậy đâu phải.
Bây giờ con
thấy ôm pháp Thân Hành Niệm, mà bây giờ suốt ngày đêm nó không buồn ngủ chỗ nào
hết đó thì được rồi, như vậy là căn cứ địa rồi đó mấy con. Còn bây giờ xả ra nó
gục tới, gục lui thì bây giờ ngồi đó ôm pháp Thân Hành Niệm tu tập lại, chưa
căn cứ địa đâu. Các con hiểu chưa? Rõ ràng là mấy con tu còn buồn ngủ, còn ham
ngủ mà, bữa nào mất ngủ: “Thầy ơi! Sao đêm nay con mất ngủ quá như thế này?
Không biết bệnh đau gì nữa”. Trời đất ơi! Còn lo ngủ, tu hành mà sợ thức thì Thầy
không biết sao? Cầu cho nó thức được mừng, chứ sao! Nó tỉnh chứ. Hiểu chưa?
Tu sinh: Dạ rồi!
Trưởng
lão: Phải ráng tu đi
mấy con! Rồi bây giờ mấy con phải nỗ lực mấy con tu. Có hôn trầm, thùy miên thì
dẹp, thấy không? Rồi còn hỏi gì nữa không Tú?
Tu sinh: Còn cô Huệ Ân.
(1:44:00) Trưởng
lão: Nói với cô Huệ Ân, cứ ôm chặt. Bây giờ lớn tuổi rồi, cứ ôm chặt pháp
Tâm Bất động - Thanh thản - An lạc - Vô sự. Cô Huệ Ân chỉ ôm bấy nhiêu đó đủ rồi,
không cần phải ôm nhiều. Cuối cùng cô chết là ở trong Tâm - Bất động. Không có
gì đâu mà sợ, cái công phu của cô tu lâu rồi, thì đến hôm nay thì thành Phật được
rồi.
Tại vì con
giam nó vô trong thất, tức là bỏ tù nó trong đó nó phải vậy thôi. Bởi vì tu, nó
không có trốn tránh cái chỗ nào hết, nó ra nó phóng dật thì dùng pháp Như Lý
Tác Ý để lôi nó thôi, con hiểu không?
(1:44:35) Bởi
vì có pháp mình tu mà, chứ đâu phải mình sợ cảnh đâu. Cho nên mình ở trong thất
cũng vậy, mà đi ra thất cũng vậy, không có nên bắt buộc. Bây giờ đi ra thấy nó
phóng dật không dám ra, thì như vậy là mình sợ rồi, không phải? Cứ đi ra tự
nhiên, cho mày sanh mày thấy cái gì, mày muốn cái gì đó thì tao tác ý để lôi
mày vào, con dùng pháp con tác ý con. Đừng có sợ cái gì hết, như vậy mới tu
đúng pháp Phật.
Nghĩa là
càng ở trong cái động, thì càng tu nhiều, chứ không có sợ, chứ đừng tìm cái tịnh
con. Cho nên tìm cái tịnh tu đó, thì khi mà cái chỗ động đó, thì mình sẽ bị động
mất đi, nó lôi mình, cho nên ở đây con tu vừa tịnh vừa động, có lúc thì ở trong
thất mình tu, có lúc mình đi ra ngoài để mình xem coi cái tâm của mình coi nó động
tới chỗ nào, và như vậy pháp Như Lý Tác Ý của mình kèm theo, mà dẫn nó vào, dẫn
nó vào cho nó định trên thân, có vậy thôi.
Thì vậy con
tác ý "Ở đây người ta xây chứ không phải mày xây, mày mà tính mày
xây tao cho mày đi làm thợ hồ đó", tao ở đây tao cho mày đi tu sướng gần
chết mày không chịu hả, mày còn muốn gạch xây cái này cái kia, không có được
suy nghĩ nữa, cấm!". Con tác ý con ra lệnh nó vậy con cứ đi ra
ngoài coi nó có muốn làm thợ hồ, thợ nề, thợ nông dân; vảy cỏ đồ, coi nó muốn
làm cái gì đó là con la nó "Tu không sướng hả, mày muốn đi làm cái
chuyện cực khổ hả? Tao cho mày chết chứ ở đó", con cứ rày nó đi con,
con chặt đứt nó ra đi. Những cái tâm niệm đó là con phải diệt nó, bằng cái pháp
Như Lý Tác Ý. Nhớ! Chứ đừng trốn, trốn là sau khi con ra cảnh động là con bị động,
Tu sinh: Cái tâm si của con.
(1:46:13) Trưởng
lão: Coi như là phải tập từ từ con, cái tâm si không phải là diệt nó trong
một ngày, giờ. Tuy rằng nó có pháp Thân Hành Niệm. Nhưng con phải tập cái pháp
Thân Hành Niệm để cho nó thuần quen rồi tăng dần lên, mà con tăng dần cái pháp
Thân Hành Niệm tức là con diệt cái tâm si con dần xuống đó con, chứ không có gì
hết.
Phải biết
cách tập cho nó quen, cho nó quen có nghĩa là cơ bắp con nó quen, nó không bị mỏi
mệt, chứ mà con mà không tập cho nó quen đó, con ôm pháp mà con phá cho nó hết
hôn trầm, thùy miên là nó rã rời tay chân con hết đó con. Mình phải tập dần nó
quen cái nó không mệt mỏi con, mà nó an lạc.
Tu sinh: (…không nghe rõ)
Trưởng lão: Cái đó là các cơ của con, con tác
ý "Phải bình thường, không có được giật mắt, không có làm cái chuyện
đó nữa", con cứ kêu tác ý để cho cái thân con nó phục hồi trở lại, nó
bình thường nó không có giật, con phải tác ý, phải tác ý để cho nó.
Tu sinh: Nhiều hồi con để nó như thế này tự
nhiên nó cứng, cứng hết.
Trưởng
lão: Con bảo
nó “phải bình thường!” mặc dù nó không nghe nhưng con cứ tác ý
bảo “Bình thường! Cái thân không có được làm như vậy!” thì nó
lần lần nó sẽ hết, con hiểu không? Có cái gì chướng ngại trong thân con thì
pháp Như Lý Tác Ý đó nó sẽ giúp cho con trở về bình thường. Chỉ có pháp Như Lý
Tác Ý đó nó cứu giúp con.
Tu sinh: Gọi là định.
Trưởng
lão: Còn con đừng có
nghĩ đến định đến gì hết. Định tức là Tâm Bất Động chứ không có định, cái tâm con
nó bất động thì nó sẽ ở trên Tứ Niệm Xứ; nó ở trên Tứ Niệm Xứ đúng bảy ngày rồi
đó, thì con muốn nhập cái định nào thì nó sẽ nhập. Chứ còn bây giờ con nói định
nó không có định đâu, mà nó có chướng ngại pháp. Cho nên con nhớ tác ý thì nó sẽ
phá hết những cái chướng ngại của con, con tác ý.
Tu sinh:…tác ý đuổi bệnh
(1:47:55) Trưởng
lão: Con tác ý đuổi, con chấp nhận, lấy cái bình thường, Tâm Bất Động bình
thường thôi, còn cái gì mà hiện tượng gì mà xảy ra cho con, con đừng có chấp nhận
nó, nó đều thuộc về tưởng nó xuất hiện, nó phá con đó. Cho nên tất cả những cái
này đó, đều bị tưởng. Bởi vì trong thân con nó có cái tưởng uẩn, cái uẩn của tưởng,
mà cái uẩn của tưởng mà nó hoạt động, thì nó gây cho cái cơ thể của con, bằng
cái trạng thái này, trạng thái khác, hiểu không?
Nó thậm chí
như nó phóng ra hào quang. Con biết cái trạng thái tưởng mà nó biến con người
ta thành những cái nhà ngoại cảm không? Như cô Bích Hằng, như chú Liên đồ đó. Họ
trở thành những nhà ngoại cảm, họ giao cảm được với bên ngoài, những cái chuyện
xảy ra được, đó là cái tưởng đó con. Cho nên mình tu tập không khéo cái tưởng
nó hoạt động, thì nó gây cái ảnh hưởng, trạng thái này, trạng thái kia trên
thân tâm của mình. Nó làm cho mình cái ý thức của mình không làm chủ được, cái
thân tâm của mình. Cho nên mình chỉ sử dụng tác ý thôi, đuổi đi, không xài nó.
Rồi mấy con
còn hỏi Thầy gì thêm không? Bên Nam có hỏi gì không? Thầy sẽ dạy thêm cho,
không thì mấy con về.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét