226- ĐỊNH VÔ LẬU VÀ HẠNH ĐỘC CƯ
(31:35) Cho
nên vì vậy mấy con vô đây Thầy dạy mấy con cách thức nhiếp. Nhiếp không có
nghĩa là ức chế đâu mấy con.
Thầy dạy cho
mấy con ngồi đây từng cái tâm niệm của mấy con khởi lên thì mấy con quán tư duy
mà xả, gọi là Định Vô Lậu. Phải tư duy, phải triển khai cái tri kiến của mấy
con. Mà mấy con quán, mấy con rèn luyện cái tri kiến của mấy con có sự hiểu biết
về Phật pháp sâu rộng rồi, mỗi pháp mà đến tác động con thì con đã hiểu nó hết.
Con chỉ cần tác ý: “Tâm bất động, thanh thản”, thì nó đi mất. Còn
bây giờ đó, mấy con chưa có đủ cái tri kiến, mấy con chưa hiểu nó, mấy con cũng
tác ý nó đi. Nó đi, nhưng mấy con bị ức chế nó đó. Cũng một pháp tác ý mà đi,
cũng một pháp tác ý mà ức chế. Cho nên Thầy mới bảo mấy con, muốn tu phải thân cận
thiện hữu tri thức chứ đừng có ở xa mà tu. Rồi mai mốt điên khùng nói: “Tui tu
theo Thầy Thông Lạc, bây giờ tui tẩu hỏa nhập ma” thì không được. Mấy con nhớ,
muốn tu thì mấy con đến đây đi, Thầy sẽ giúp đỡ cho mấy con, giúp đỡ mấy con
tu.
Đầu tiên đó,
Thầy cho mấy con như thế này, coi thử mấy con có ý chí quyết tâm không? Thầy
cho mấy con vào trong thất một tuần lễ. Mà một tuần lễ mấy con thấy buồn bã
quá, thôi chắc chắn mấy con rút về, khỏi mất công Thầy dạy, phải không? Chứ mấy
con thấy một tuần lễ mà thấy mình sống được rồi, Thầy cho thêm một tháng. Thấy
được rồi, bắt đầu Thầy cho thêm một tháng nữa. Mà sống một mình độc cư mà nó
không buồn thì “Cái thằng này có duyên với mình rồi. Mình cũng sống ở trên Hòn
Sơn có mình, mình đâu có buồn, còn giờ nó cũng giống mình thôi. Nó vô đây nó
đóng cái thất, nó không nhìn ngó nhà ai hết”.
Còn mấy con
buồn quá, mấy con ngồi cửa mở toác bát, nhìn nhà người ta mong cho họ nói chuyện
đặng mình vui vui. Thì cái này, Thầy dặn mấy cái người ở ngoài này nhìn mà mấy
con nói chuyện, thôi mấy người này Thầy không dạy đâu. Dạy cũng đâu có đi đâu
được. Các con hiểu không? Nhiếp tâm thì bị ức chế. Còn mấy con sống độc cư được,
dạy mấy con không ức chế đó, các con hiểu chưa? Chỉ có cái hạnh độc cư mà sống
một mình thôi, mà Thầy biết mấy con sẽ tu được hay không được. Đó là cái kinh
nghiệm bản thân của Thầy mà, chứ đâu phải là khi không mà ở trên trời rớt xuống
cái này được, các con hiểu không?
Sống trên
Hòn Sơn một mình có ai nói chuyện với Thầy, không phải là sống cô đơn sao? Mà
chín tháng ở trên đó một mình, một bóng. Thì bây giờ mấy con ít nhất, mấy con
cũng phải sống ba tháng ở trong thất một mình chứ. Mà lại còn đóng cửa lại, chứ
đừng có mở cửa ra dòm người này, người kia đi ra đi vô thì đâu được. Hay hoặc
là buồn quá chạy xuống nhà bếp lặt rau thì thôi, Thầy nói hết tu rồi. Mấy con
Thầy nói, ở xung quanh đây, mấy con buồn buồn là xuống nhà bếp lặt rau, làm
công quả. Sự thật mà mấy con, Thầy biết cái tâm trạng mấy con cô đơn không nổi
đâu.
Cho nên sự
tu phải nắm vững cái cốt cán của nó, cái đặc tướng của nó, để rồi người Thầy
người ta sẽ hướng dẫn. Khi mấy con được rồi thì dù nam nữ, Thầy đều rút mấy con
ở gần bên Thầy hết. Thầy chăm sóc mới được chứ, còn ở xa làm sao Thầy chăm sóc?
Thầy cất những cái dãy nhà ở sát bên Thầy.
(34:59) Giờ
Thầy cất một trăm cái nhà. Thí dụ thì một trăm đứa con của Thầy sẽ đạt được đạo
hết. Cho nên cái khu rừng mà trong Tu viện, Thầy sẽ cất cái khu này rồi, qua
khu bên kia. Thì những cái ngôi nhà mà đã cất chưa xong, nhưng mấy con chắc có
đến ở đỡ đó. Lau mà ở đỡ đó, chứ chưa rồi phải không? Nhưng mà tạm thời nó vậy
đó.
Cái khu đó
đó, là cất bốn mươi bốn cái nhà, bốn mươi bốn cái nhà đó. Rồi qua bên kia, cái
khu bên kia là sáu chục cái nhà. Xin phép Nhà nước cho được xây cất một trăm ba
chục cái nhà. Thầy xin thừa chứ Thầy đâu có xin thiếu, cho nên đâu có bắt tội
Thầy được, phải không mấy con? Cho nên Thầy cất nhà là để mấy con, mấy con có
thử vô nhà: Trời đất ơi! Một mình sang quá! Vậy mà tu không được là coi chừng,
phải không? Mấy con nỗ lực đi mấy con, đừng sợ mấy con. Thầy đã nuôi dưỡng cho
mấy con tu hành.
Mấy con thấy
cái nhà này là nhà của Tu viện, không phải của Thầy mà cũng không phải của mấy
con đâu. Chúng ta tạm thời ở, trời không lạnh, không nóng để mà chúng ta được
thoải mái mà tu tập. Mục đích của Thầy là vậy, giúp cho mấy con tu tập cho đạt
được, mà được ở gần bên Thầy. Mấy con ở bên, đó mấy con thấy Thầy bên đây. Chứ
mà Thầy nhìn qua, đứa nào ngủ quên là Thầy biết liền chứ đừng nói chuyện. Mấy
con trốn không khỏi Thầy đâu. Còn ở xa ngoài này thì Thầy giao cho Minh Đức. Chứ
còn Thầy mà đi ra, từ trong đó đi ra, đi sao nổi? Xa quá. Nhưng mấy con giữ độc
cư được, Thầy lôi vô đó hết, Thầy lôi vô hết tu tập mấy con.
Thì hôm nay,
thì mấy con gặp Thầy là Thầy sách tấn cho mấy con, khích lệ cho mấy con niềm
tin. Được thân người là khó mấy con. Mấy con dù mấy con có đi học, mấy con có đỗ
cao đi nữa, mấy con cũng chỉ ra làm giảng sư. Mấy con dạy để kiếm tiền nuôi vợ
nuôi con, xây dựng gia đình của mình là cao, chứ không có làm được chủ sinh,
già, bệnh, chết gì đâu. Rồi chết đây cũng nhăn răng, méo miệng, chứ làm cái gì?
Thầy nói đau bệnh thì nằm đó mà chịu đựng, vợ con khổ sở, chứ làm gì?
Các con cứ
nghĩ đi, bây giờ một mình con đó, có một mình, con thấy con không khổ. Thêm bà
vợ, cái ý của bà vợ đâu phải giống con. Bà nói trái ý mình, cái mình tức, phải
không? Bà đi ra ngoài kia bà bài bạc, bà nói chuyện. Trời đất ơi! Mần bao nhiêu
tiền bà xách bà đi bài bạc hết. La rầy bà thì bà nói này nói kia, có phải khổ
thêm không? Các con thấy đời đâu có gì, thêm hai người là có khổ rồi mấy con. Rồi
bắt đầu bây giờ nó đâu phải vậy không, mấy con sẽ sanh con ra. Đâu phải sanh một
đứa, ba bốn đứa rồi biết. Cái nỗi khổ của con người khổ quá, mà tại sao chúng
ta cứ bám vào khổ gọi là hạnh phúc?
Thật sự ra mấy
con thấy một người nam, một người nữ chở đi ngoài đường, trời! Hạnh phúc! Hạnh
khổ chứ hạnh phúc. Thầy thấy đó là cái khổ của thiên hạ, phúc gì? Về đây mà
đánh lộn với nhau chứ, nội đi chợ mua: “Tôi bảo đừng có mua cái thứ này”. Cãi cọ,
tát tay liền chứ, đâu phải dễ. Cho nên Thầy nói thật sự ra cuộc đời khổ lắm mấy
con.
Sống mình
như Thầy không khổ, không ai chửi mắng Thầy được hết, thấy không? Mà mấy con có
thêm rồi mấy con biết, nữ cũng vậy, nam cũng vậy mấy con. Thêm rồi nó đâu phải
thêm có hai người đâu, đẻ ra một vò. Đó! Bây giờ nó mới khổ. Đau bệnh thì cũng
phải ôm ẵm nuôi, chứ con mà mình quăng nó hả, chết bỏ sao? Không có lý do. Cái
điều tình cảm con người không cho phép chúng ta làm việc đó. Cho nên khổ lắm mấy
con.
Bây giờ mấy
con sanh ra làm người mấy con chưa lập gia đình, nhất định là không lập gia
đình. Đừng có bị cái dục nó gạt chúng ta để mà đi vào cái con đường khổ. Chấm dứt
ngay. Cho nên chúng ta chấm dứt ngay để chúng ta tiến tới một cái sự tu tập của
chúng ta.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét