227- TỨ THẦN TÚC
(39:25) Đơn
giản quá, hàng ngày ngồi chơi chứ có làm cái gì: “Tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự”. Rồi chừng ba giây hay hoặc ba mươi giây mình lại tác
ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Ngồi đó rồi có niệm
quán tư duy xả, rồi có niệm quán tư duy xả. Chỉ trong vòng bảy tháng mà tu tập
như vậy thì mấy con sẽ đủ Tứ Thần Túc, bốn lực như thần. Bây giờ bốn lực như thần
mấy con. Định Như Ý Túc tức là mấy con muốn cái định nào thì mấy con sẽ nhập
vào cái định ấy. Chứ chưa có Tứ Thần Túc, chưa có Định Như Ý Túc thì mấy con đừng
có ngồi thiền nhập định. Không có thiền định gì mà cái kiểu kỳ cục vậy. Cái kiểu
ngồi như cây đá, ức chế ý thức của mấy con đó. Cái đó là sai của các thầy ở bên
Đại Thừa và Thiền Tông không hiểu, mà giờ cứ truyền dạy người ta tu tập cái kiểu
đó.
Đạo Phật, Phật
dạy “Ly dục, ly ác pháp”, chứ đâu phải là ngồi đó mà ức chế ý thức.
Lấy cái ý thức này để mà ly từng cái tâm niệm của chúng ta ra, gọi là “Ly dục,
ly ác pháp”. Từ ly sạch thì nó sẽ thanh tịnh. Cho nên trong khi nó thanh tịnh
thì tức là cái tâm mà nó thanh tịnh, tự nó nó có bốn cái lực như thần Định Như
Ý Túc, Tinh Tấn Như Ý Túc. Con ngồi đây tâm nó bất động, nó không một niệm gọi
là Tinh Tấn Như Ý Túc. Còn ngồi đây mà cứ lát vọng tưởng, lát vọng tưởng đâu có
gọi là Tinh Tấn Như Ý Túc được. Đó mấy con thấy không?
Định Như Ý
Túc muốn nhập định nào thì nó sẽ nhập định nấy. Tinh Tấn Như Ý Túc là tự nó, nó
siêng năng rồi, nó không có còn lơ đễnh. Rồi Tuệ Như Ý Túc các con ngồi muốn biết
cái gì thì nó biết cái nấy hết. Đó Tuệ Như Ý Túc. Dục Như Ý Túc mấy con muốn biến
hóa, tàng hình làm cái gì? Bây giờ mấy con là ngồi đây là nam là nữ, mấy con muốn
làm con chim, con cu gì, nó biến ra, nó làm cho mà xem. Sao lại nó làm được?
Cũng cái thân này mà nó biến ra đâu mất, nó hợp lại thành cái thân con chim, nó
đậu ở đây, phải không? Mấy đứa xúm đè đầu bắt, con đâu ngờ lại cái người bạn của
tui.
Cho nên khi
mà chúng ta tu rồi, nó có cái lực như vậy. Cho nên trong lúc đó, trong cái thời
đức Phật, thì có một vị tỳ kheo đó tu chứng được, giải thoát được, đủ lực Dục
Như Ý Túc. Thì các thầy khác, các vị tỳ kheo khác nói: “Ông có Dục Như
Ý Túc, ông làm con voi đi, tui coi”. Cái ông này ông dùn mình cái thành con
voi thiệt lớn, rồi bắt đầu con voi từ ngoài đó đi vô quơ cái vòi vầy. Mấy người
kia nói: “Trời đất ơi! Nó quơ như vậy sập cột, sập kèo hết sao?” Thì
cái ông đó đó ông mới nói: “Con voi này bây giờ nó có đập cột kèo cũng
không có gãy đâu. Bởi vì ở đây tui thực hiện cái bóng thôi, chứ đâu phải con
voi”.
Cũng như bây
giờ con đưa cái bàn tay đây cái đèn rọi đây, cái có cái bóng, cái bóng đó nó
làm sập nhà được sao? Cái bàn tay này thì nó đập mới gãy cánh cửa phải không?
Nhưng mà Thầy đập ở đây, cái bóng nó đập cái cửa kia kìa làm sao nó gãy cái
cánh cửa đó được, có phải không? Người ta thực hiện cái bóng, cho mình coi cái
thần thông bằng cái bóng. Nhưng mà người ta thực hiện thật sự đó thì mấy người
đâu có chuyện ngồi đây được. Các con thấy không? Tại sao chúng ta lại có cái lực?
Người nào cũng có vậy mà tại sao chúng ta không tu?
(42:57) Đâu
phải nói láo, cả một cái thời đức Phật bao nhiêu vị chứng quả A La Hán người ta
làm được. Mà tại sao bây giờ chúng ta không làm được? Cái lực mà mình muốn chết
hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống, nó tịnh chỉ hơi thở được thì mình muốn
làm gì lại không được. Các con thấy không? Bây giờ đang thở vậy các con bảo: “Tịnh
chỉ hơi thở, nhập Tứ Thiền đi”. Chỉ ra lệnh vậy thôi tác ý này, hơi thở từ
từ nhẹ nhàng mà cả thân tâm mình an lạc, chứ không phải như ai bịt miệng, bịt
mũi mình không cho thở, nghe nó tức tối, không phải. Bởi vì nó rơi vào trong,
nó nhập vào trong một cái trạng thái của thiền định. Cái trạng thái đó, cái thiền
định đó nó mới tịnh chỉ hơi thở. Chứ đâu phải người ta bít miệng, bít mồm không
cho thở thì cái lỗ tai nó kêu ve ve, cái đầu nó bưng lên thì chịu sao nổi, các
con hiểu chưa?
Cho nên ở
đây người ta có cái phương pháp hẳn hòi, đàng hoàng. Mà muốn được vậy thì mấy
con phải tu tập giữ cái tâm bất động, giữ cái tâm bất động này. Bây giờ mình giữ
một phút, rồi lên hai phút, ba phút, năm phút, mười phút, cứ tác ý thôi. Ai biểu
mấy con tác ý nhiều, niệm như niệm câu tác ý thì không được.
Thí dụ như
bây giờ Thầy nói như thế này, niệm như thế nào? Bây giờ mấy con niệm câu tác
ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Mấy con niệm thì mấy
con niệm như thế này:
“Tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự”
“Tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự”
“Tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự”.
Mấy con niệm
như vậy, cái ý thức của mấy con nó không khởi. Nhưng mấy con niệm thì cũng giống
như mấy người niệm Phật Di Đà: “Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật, Nam
Mô A Di Đà Phật”, để cho cái ý thức nó bị trôi đó. Nó không có khởi cái niệm, bảy
ngày đêm thì nó sẽ thấy cõi Cực Lạc. Còn các con mà tu tập, mà niệm cái câu mà
tác ý như vậy đó, thì bảy ngày đêm nó sẽ rơi vào trong cái tưởng thức của mấy
con. Cũng bất động nhưng nó rơi vào không tưởng, mấy con không có thần thông gì
hết đâu mấy con, không có lực gì đâu. Nó sai đó, bởi vì mấy con niệm.
Còn người ta
tác ý như thế nào: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi
ngồi im lặng để lắng nghe cái tâm của mình, cái sự bất động của nó, rồi nó
thanh thản, nó an lạc. Coi nó còn niệm hay không? Khi nó còn niệm thì chúng ta
tiếp tục tác ý nữa, rồi lẳng lặng lắng nghe. Nó có niệm khác mà mình chưa thông
suốt cái niệm đó thì đem Định Vô Lậu quán xét xả niệm đó, chứ không được tác ý
suông. Cứ tu tập như vậy, vừa lấy cái Định Vô Lậu quán xét tư duy triển khai
cái tri kiến giải thoát, vừa dùng tác ý để giữ gìn tâm bất động của mình. Cứ
như vậy ngày ngày mấy con tu tập, trong bảy tháng mấy con sẽ chứng đạo.
(45:54) Đạo
Phật nói bảy ngày, bảy tháng, bảy năm. Thầy cho hồi nào tới giờ mấy con cũng biết
Phật pháp cũng nhiều rồi thì chắc chắn là bảy năm qua rồi. Nghĩa là tu sai nè,
theo Mật Tông nè, Tịnh Độ, niệm Phật nè. Rồi tu tất cả cúng bái, tụng niệm, cầu
siêu, cầu an đủ loại hết rồi. Đó là bây giờ tính cộng hết những cái mà theo Phật
giáo mà điên khùng của mấy con đó thì tính là bảy năm. Bây giờ mấy con mới biết
được chánh pháp của Phật là: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Đó là
chơn lý giải thoát của đạo Phật, cho nên mấy con còn bảy tháng. Nỗ lực tu tập
trong bảy ngày tâm sẽ thanh thản, bất động được thì từng đó mấy con sẽ kéo dài
bảy tháng.
Bảy tháng
thì mấy con đủ Tứ Thần Túc. Chừng đó mấy con dùng cái Tuệ Như Ý Túc xem coi
mình có duyên để độ chúng sanh ở chỗ nào? Bởi vì tự mình, mình biết thì mấy con
sẽ đến nơi đó, thì mấy con nói, người ta nghe mấy con, nói đâu người ta nghe.
Cái duyên của mấy con ở đó thì mấy con độ cái số người đó. Là tại vì trong cuộc
đời của mấy con có gieo nhân quả với nhau. Cho nên đời nay mấy con phải gặp để
trả cái nhân quả bằng trả cái nhân quả Phật pháp qua cái trí tuệ Tam Minh của
mình xem xét, rồi đến đó độ. Chứ không phải tu chứng rồi cái nhập Niết Bàn hết,
không phải đâu.
Còn tại sao có
người tu chứng rồi nhập Niết Bàn? Người ta nhìn thấy người ta không có duyên.
Giờ có độ cũng không ai nghe đâu, lại nói, chúng nói mình tầm bậy tầm bạ. Đó
cũng như ông A Nan mà hết duyên rồi, ổng thuyết giảng thì mấy ông sư, mấy ông
thầy nói: “Ông A Nan ổng già lú lẫn rồi, ổng nói bậy nói bạ đừng có
nghe”. Thì lúc bấy giờ ông A Nan ông còn dạy được mấy con?
Cái ông sư
đó, ổng nói cái câu kệ đó, ổng giải thích cũng cái câu kệ của Phật chứ gì? Ông
giải thích cho đám đệ tử ổng nghe. Nhưng khi đám đệ tử ổng nghe ông thầy dạy rồi,
ông đem đến ông A Nan mới hỏi. Ông A Nan mới nói: “Ông thầy của ông giải
thích như vậy trật”. Ông A Nan mới giải thích cho đám đệ tử này nghe. Đám đệ
tử này mới đem về học ông thầy. Ông thầy nói: “Ông A Nan nay trăm hai
mươi tuổi, ổng lẫn lộn rồi, ổng nói sao cho trúng”. Có phải không? “Nghe
thầy chứ đừng nghe ổng, ổng già rồi”. (48:19) Thì ông A Nan ông
thấy thôi mình hết duyên rồi, người ta nói mình nói sai, phải không mấy con?
Cho nên ổng nhập diệt lúc một trăm hai mươi tuổi. Bây giờ có nói cũng duyên
mình đâu có đủ, người ta đâu có nghe đâu.
Cũng như bây
giờ mấy con từ xa xôi mấy con đến đây, đó là Thầy còn duyên. Chứ mà Thầy không
duyên, thôi chắc chắn là Thầy có kêu mấy con cũng không đến nữa, có đúng không?
Cho nên còn duyên Thầy nói mấy con, khích lệ mấy con để cho mấy con có những
cái nghị lực, ý chí để cho mấy con vượt qua, mấy con ôm chặt pháp mấy con đi
vào. Thì trong một số của mấy con sẽ có người chứng đạo, cái duyên nó như vậy mấy
con. Cho nên nó có duyên nó mới vậy. Đường sá xa xôi mấy con dám bỏ vào đây thì
mấy con đủ biết là cái duyên chứ đâu phải là không duyên.
Đời trước Thầy
ít ra cũng đến xin nhà con, mấy con cho Thầy bát cơm chứ đâu phải không? Nhờ ăn
cái bát cơm nhà con bây giờ mới gặp con, có phải không mấy con?
Thấy ông sư
ông đi khất thực ở ngoài đường: “Mẹ ơi! Để cho con xới bát cơm, con
cúng dường cho ông thầy đó. Tội nghiệp ông đi hồi trưa tới giờ, không thấy cơm
gạo gì hết”. Không ngờ là con xới bát cơm đó, bây giờ con gặp Thầy nữa. Chứ
không dễ gì gặp Thầy, có phải không? Đó cho nên mấy con thấy người ta sớt bát,
người ta sớt cơm cho những vị, người ta gieo duyên. May mà ông thầy ông chứng đạo,
đó là cái duyên ông độ mình. Mà không may thì mình cũng có đủ cái phước kêu là
hữu lậu, bố thí cho người khác. Các con hiểu không? Nó đâu có mất cái phần nào
của mấy con đâu.
Cho nên mấy
con bố thí như vậy thì mấy con không bao giờ mấy con thiếu cơm, thức ăn áo mặc.
Đó là cái phước hữu lậu mà. Mấy con làm với cái tâm, cái tâm thương người khác.
Người ta đi xin thì mình cho, đó là cái phước hữu lậu. Còn người ta chứng đạo,
đó là cái duyên của mình để rồi mình sẽ gặp những vị chứng đạo. Trong kiếp này
hoặc kiếp sau, người ta sẽ độ mình giải thoát mấy con. Cho nên hôm nay mấy con
mà ngồi đây mà nghe Thầy đều là những người có duyên. Không lẽ mà Thầy nói tiền
kiếp của mấy con là ông A, ông B, ông C ở làng ở xã nào ngoài Hà Nội mà gặp Thầy
cúng dường. Thì không lẽ Thầy làm thầy bói vậy sao mấy con, phải không?
Cho nên Thầy
biết nếu không duyên sao bây giờ mình gặp nhau? Có duyên mới gặp nhau chứ. Cho
nên vì vậy mấy con phải ráng tu, ráng tu. Thầy chỉ ao ước mấy con làm chủ được
sinh, già, bệnh, chết. Để Phật pháp của chúng ta ở đất nước của chúng ta nó
phát triển được rộng lớn. Nó đi khắp cả năm châu để giúp người, loài người khổ
lắm mấy con. Ai sanh ra làm người không khổ? Rồi bệnh không khổ mấy con? Rồi chết
không khổ mấy con? Người nào cũng khổ hết, không có người nào thoát ra bốn sự
đau khổ này. Vậy mà có những người làm chủ được nó, những người đó rất là tha
thiết giúp cho mọi người.
Các con thấy
trong thời đức Phật, rất tha thiết giúp chúng ta, nhưng đã mấy người làm chủ.
Nhưng cuối cùng vì danh, vì lợi các thầy Đại Thừa triển khai ra trật lất hết,
làm chúng ta mất lối đi, không biết đường nào mà tu cho được giải thoát. Cứ niệm
Phật cho được nhất tâm rồi cầu về Cực Lạc. Ông Phật Di Đà rước lên cõi Cực Lạc,
mà không biết có người nào về cõi Cực Lạc chưa? Mà đâu có, làm sao mà có cõi Cực
Lạc thật? Đức Phật nói: “Ba mươi ba cõi trời là tưởng tri chứ đâu phải liễu
tri”. Trong thời đó ngoại đạo đã xây dựng ba mươi ba cõi trời. Còn trong thời
chúng ta thì Đại Thừa xây dựng có một cõi Cực Lạc để chúng ta niệm Phật Di Đà,
được Phật Di Đà rước về cõi Cực Lạc.
Cho nên mấy
con nghe cái sám của Hòa thượng Từ Vân: “Thiện nam, tín nữ các người,
chí thành tưởng Phật niệm mười tiếng ra, ta không rước ở nước ta, thệ không làm
Phật chắc đà không sai”. Câu nói quá rõ mấy con, trong cái sám của ngài Từ
Vân đó. Cái bài kệ của ngài Từ Vân gọi là sám. Nhưng thử hỏi mấy con chưa hết
tham, sân, si, chắc chắn mấy con lên cõi Cực Lạc, mấy con nghe nói trên cõi Cực
Lạc họ diễn tả là sân người ta lát vàng, mà mấy con thì ham vàng lắm, lên trển
mà đánh lộn mà giành, thì cái đất Cực Lạc này nó phải lập cái nhiều toà án để xử
tội chứ. Thì bắt đầu Cực Lạc nó không còn Cực Lạc nữa, mà nó còn hơn cái địa ngục
nữa đó, có phải không mấy con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét