228- PHÁP THÂN HÀNH NIỆM
(53:13) Bởi
vì ở trong cái cõi chúng ta, chúng ta đã tham dục. Do sự tham dục đó mà chúng
ta tranh với nhau mà làm đau khổ. Bây giờ không diệt cái lòng tham dục mà chỉ cầu
cho về Cực Lạc, niệm Phật cho cầu ông Phật Di Đà có gan dám rước chúng ta
không? Rước về nó thành địa ngục hết sao? Cái tâm còn tham lam chưa có ly dục,
ly ác pháp đem lên trển nó ăn thua đủ đó. Nó lập bè, lập nhóm, phải không mấy
con? Trời đất ơi! Chợ đen chợ đỏ đó chứ đừng nói chuyện, đâu phải dễ. Cho nên
không có một cái tưởng tượng nào mà có thể, lấy cái trí tuệ của chúng ta suy
tư, mấy người tưởng hạnh phúc lắm sao? Cõi Cực Lạc muốn ăn cái gì đó tự nó hiện
ra, trời sung sướng quá!
Nghe trong
kinh Di Đà, trong kinh Vô Lượng Quang nó diễn tả cách thức chúng ta sống. Trời!
Nó sung sướng hơn cái thế gian nữa. Mình muốn nghe âm nhạc, cái hàng rào kia nó
ca nó nhạc lên, nó làm cho mình nghe, khỏi cần mở tivi, radio gì hết, sướng thiệt
sướng. Sao mà cõi Cực Lạc nghe nó hạnh phúc quá. Đó là cách thức nuôi cái lòng
dục của chúng ta càng lớn hơn mấy con, chứ đâu phải là diệt cái lòng dục. Những
cái kinh sách đó như vậy đó, nó gợi lên chúng ta lại ham nhiều hơn, dục hơn nữa.
Ai lại không muốn sung sướng? Mà sung sướng cái kiểu đó, không có được. Có phải
không? Mấy con thấy không?
Chỉ có đức
Phật mới dạy chúng ta buông hết thì sẽ được giải thoát. Buông chưa hết là không
được giải thoát. Mà trong mục đích của đạo Phật là nhắm vào ly dục, ly ác pháp,
có vậy thôi mấy con. Cho nên cái người mà có đủ sức tỉnh giác thì mới ly dục,
ly ác pháp. Chúng ta do mê muội chưa tĩnh giác cho nên chúng ta còn bị dính mắc,
chấp đắm. Mà tập tĩnh giác thì mấy con tập pháp nào mà Thầy đã dạy mấy con?
Thân Hành Niệm! Mà Thân Hành Niệm nó có mười ba pháp chứ đâu phải có một pháp
đi kinh hành.
Nhưng mà mấy
con thấy, sao mà ngồi lại nó cứ buồn ngủ hoài thì phải đi kinh hành chứ sao. Mà
ngồi lại nó không ngủ, mà nó loạn tưởng nó nhớ cái này nó nhớ cái kia, thì mấy
con phải tu Định Vô Lậu chứ sao. Hễ tâm trạng mấy con có ở chỗ nào thì mấy con
có mười ba pháp của Thân Hành Niệm. Mấy con lấy cái pháp ngay đó mấy con tu,
thì mấy con sẽ dẹp được nó liền chứ. Mười ba pháp gom lại gọi là Thân Hành Niệm.
Nghĩa là lấy cái thân của chúng ta mà biến ra cái niệm để chúng ta tu. Các con
hiểu không? Nó cụ thể, nó rõ ràng mà.
Thầy nói muốn
chứng đạo phải tu pháp môn nào?, Thầy có cuốn sách đó mà, có phải không - Muốn
Chứng Đạo Phải Tu Pháp Môn Nào, phải không? Thì trong đó Thầy giải thích cho mấy
con nghe đó là pháp Thân Hành Niệm chứ không có gì khác. Mà mười ba pháp, mười
ba pháp trong pháp môn Thân Hành Niệm. Thí dụ như bây giờ mấy con ngồi, mấy con
tư duy suy nghĩ. Mấy con nghĩ rằng cái này nó không phải là Thân Hành Niệm sao?
Nếu không có thân, ai suy nghĩ đây? Thì nó Thân Hành Niệm chứ sao. Các con hiểu
chưa?
Cho nên mười
ba pháp Thân Hành Niệm là nhằm đối trị mười ba ác pháp trên thân tâm của các
con. Gặp ác pháp nào thì lôi cái pháp đó ra đối trị nó liền, thì nó sẽ bị diệt
đi. Tiếc vì Thầy chưa đủ duyên mở lớp, Thầy dạy mấy con từng pháp một. Cái tâm
mấy con ở chỗ nào đó, mấy con phải áp dụng vô chỗ đó, mấy con sẽ tìm thấy được
giải thoát. Bây giờ cái thân của mấy con đau nhức thì mấy con sẽ áp dụng cái
pháp đó vô cái thân của mấy con. Thân mấy con không đau nhức, nó bình thường.
Thầy dạy mà, về tập đi. Tập một tháng đến ba tháng rồi mấy con sẽ thấy, thân mấy
con không đau, làm chủ được bệnh. Trời ơi! Pháp Thầy hay quá! Bây giờ khỏi tốn
tiền thuốc rồi, để tiền thuốc cho mấy người nghèo mấy con. Họ bất hạnh họ không
cơm ăn mình cho họ, vậy mình làm có lợi ích cho xã hội chứ sao.
Cho nên ráng
tu mấy con, Thầy đã viết sách rất đầy đủ. Lẽ ra thì Thầy, mấy con cứ coi sách
là được rồi. Trừ ra mấy con tu tập có cái gì thắc mắc thì mấy con gặp Thầy hỏi.
Trừ ra mấy con quyết tâm phải thân cận thiện hữu tri thức thì mấy con sẽ về gần
bên Thầy. Để mà thưa hỏi những cái gì mà con đã tu được, những cái gì con đã tu
sai, những cái gì con đã tu chưa được.
(57:48) Trong
những kinh sách mà Thầy đã viết, con đã tu như vậy, vậy có đúng không? Bây giờ
con trình bày, Thầy nói: “Cái này đúng, tiếp tục tu. Cái này sai, là
như vậy nó sẽ lọt trong tưởng. Đừng tu, dừng lại”. Đó cái nào Thầy dạy cái
nấy mà. Cho nên mấy con không sợ lạc đường, vì có một người dẫn đường. Thí dụ
bây giờ vô trong khu rừng rậm như thế này, mà một cái người đã thông suốt cái
khu rừng này thì người ta dẫn đâu mấy con đi, đừng có đi tự đi mình nó lạc đường.
Mà lạc đường thì mấy con thấy không biết đường ra, mà không biết đường ra coi
chừng chết đói trong rừng. Thấy không, mấy con hiểu không? Cho nên mấy con quyết
tâm tu mấy con mới về đây tu. Nhưng về đây rồi thì mấy con đừng có để chuyện
gia đình của mình nó còn vướng, còn bận, còn lo. Phải giải quyết sao nó cho ổn,
mình không còn lo lắng nữa, không còn nghĩ nữa, để cho mình tu. Mà mình tu xong
rồi mình về độ gia đình mình chứ.
Thí dụ như
các con của con lớn rồi, mười tám tuổi hết rồi, bây giờ đi học, đi làm rồi. Các
con thấy bây giờ cái thời gian còn lại mình quá ít. Nhưng không có nghĩa là con
tu rồi con bỏ nó, không phải đâu! Các con tu rồi, bắt đầu về: “Mẹ làm
chủ được sự sống chết đây con. Các con làm người thì các con cũng đang ở trong
nỗi đau khổ này, mẹ sẽ dạy các con”. Đó là người mẹ thương con đó mấy con.
Mấy con thấy không? Còn cha mẹ của mình giờ khổ sở, mình dạy cho ông bà tu tập,
không còn khổ sở nữa. Đó là mình hiếu, mình báo hiếu, mấy con thấy chưa? Còn giờ
mấy con không biết gì, ông bà đau nằm rên đó, thì chỉ còn có chạy bác sĩ, lo
thang thuốc cho ông bà gọi là báo hiếu. Nhưng mà sự thật mình có đau thế cho
ông bà được đâu?
Còn cái này
con dạy cho ông bà cách thức: “Bây giờ ba hay má mình đau như vậy đó,
phải làm như thế này, thế này nè thì cơn bệnh của ba má sẽ giảm liền tức khắc.
Con ngồi đây con sẽ dùng cái tâm của con tu tập, con sẽ hỗ trợ ba má nè, ba má
yên tâm. Nhớ! Cứ nhớ câu này mà tác ý, thì con ở đây con cũng tác ý để giúp ba
má vượt qua những cái đau khổ này”. Tức là mình giúp cho cha mẹ của mình
thoát khổ mấy con, thoát khổ. Cũng như cha mẹ mình đang bị rơi xuống hồ nước,
mình đưa cây xuống, mình lôi người lên cứu mạng sống. Mình dùng sức của mình,
mình phụ để mình lôi người lên, để cứu người chết đuối. Mà mấy con không có cái
cây, làm sao mấy con đưa? Nhào xuống thì mấy con cùng chết. Có phải không?
Còn giờ mấy con đã tu tập theo pháp của Thầy rồi. Thì mấy con đã có cây sào rồi, thì mấy con chỉ cần quăng sào xuống: “Ba hay má nắm cây sào này, con sẽ lôi lên, nắm cho chặt”. Có phải không? Mấy con thấy. Thì có gì đâu, “Ba má nhớ tác ý nha, con sẽ tác ý”. Bởi vì cái duyên nhân quả nó mới là cha mẹ của mình. Vì vậy mà nó có cái duyên đó mà nó có thể trợ nhau. Chứ một người xa lạ nó không có trợ nhau được đâu mấy con. Khó lắm! Cho nên mình tác ý là mình quăng cây xuống đó, rồi ba má tác ý là nắm cây. Rồi bắt đầu mình tác ý nữa thì lôi, còn ông bà tác ý nữa thì bơi, cho nó đỡ nó mau, có gì đâu. Chuyện đó là quá thường rồi, các con thấy rõ chưa?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét