229- ĐẠO PHẬT LÀ ĐẠO CỦA CON NGƯỜI, KHÔNG PHÂN BIỆT TÔN GIÁO
(1:01:20) Cho
nên Phật pháp hay lắm mấy con. Thầy tu rồi, Thầy thấy con người của mình dễ chết,
dễ sống ai nói gì cũng dễ buồn phiền. Mà tại sao ông Phật dạy đơn giản như vậy,
mà tâm mình bất động được như vậy? Mà làm chủ được sự sống chết mấy con, thật
là tuyệt vời! Chỉ có ông Phật mới biết con đường này, chứ nếu mà không có đức
Phật làm sao chúng ta biết? Cho nên, đối với đức Phật, Thầy mới nghĩ ông Phật
chỉ là một ân nhân của nhân loại. Đạo Phật không phải là đạo. Người ta chỉ đứng
góc độ tôn giáo này, tôn giáo kia mới thành lập ra đạo Phật. Chứ đạo Phật là đạo
của con người chứ không phải đạo Phật.
Người ta muốn
cho ông Phật làm giáo chủ, người ta mới nâng ổng lên làm giáo chủ, mới cho ổng
làm đạo Phật. Trời ơi! Tui đi theo Thiên Chúa, làm sao tui theo đạo Phật. Chứ
còn đạo con người thì bây giờ có theo Thiên Chúa, Hòa Hảo gì cũng có thể là làm
con người, cũng phải học. Nó không còn cách chia nhau. Chứ không khéo mấy con bị
cái tư tưởng tôn giáo này thì mấy con: “Trời ơi! Tui Cao Đài, làm sao tui theo
đạo Phật được?” Đó mấy con phải hiểu chỗ đó. Cho nên vì vậy người ta đã chia cắt
cái tư tưởng của chúng ta làm chúng ta rất chướng ngại. Nhưng ông Phật ổng ra đời,
ổng đâu có nói ổng thành lập cái đạo. Mà ổng đem cái sự tu tập giải thoát mà mọi
người đều làm được, thì đó là cái đạo của mọi người chứ sao lại gọi là đạo Phật.
Con thấy chưa?
Bởi vì con
người thì con người nào cũng làm chủ được sự đau khổ của nó mà thôi, chứ không
có cái tôn giáo mà chia cắt. Cũng như bây giờ anh là đạo Phật anh theo ông Phật
rồi bây giờ anh vô Thiên Chúa tui đâu có chấp nhận anh đâu. Anh phải giải trừ,
anh không còn theo cái đạo Phật nữa thì anh vào Thiên Chúa tui mới chấp nhận.
Nó bị cái tôn giáo nó ngăn cách. Còn đạo Phật, anh Thiên Chúa hay Hòa Hảo hay
là một cái tôn giáo nào, Hồi Giáo gì thôi kệ, tui không biết. Nhưng mà anh đến
muốn tu tập về cái pháp không làm khổ mình, khổ người, cái đạo đức này tôi sẽ dạy
anh. Thì như vậy nó đâu có cắt chia về cái tôn giáo được trong cái đầu của người
ta đâu, đây là cái nền đạo đức của con người mà.
Cho nên Thầy
nói đạo đức không làm khổ mình, khổ người, khổ chúng sanh. Thì anh là con người
anh phải tu tập thì được con người vậy thôi, tu tập giáo pháp đó mà thôi. Nó là
đạo đức của loài người, đạo của con người, chứ không phải là đạo Phật. Đạo Phật
thì khi mà thành Phật rồi thì phải ngồi tòa sen bay ở trên trời. Thầy thành Phật
Thầy có ngồi tòa sen bao giờ đâu? Thầy làm chủ sanh, già, bệnh, chết mà Thầy thấy
cái tòa sen nào mà ngồi ở đây đâu? Chứ phải đâu mà nó đưa xuống cái tòa sen Thầy
ngồi chắc là thành Phật, tòa sen ở đâu bay xuống. Các con phải hiểu điều đó.
Đâu có lý
nào mà Thầy biến ra cái tòa sen rồi trèo trên đó ngồi để biểu diễn cho người ta
coi như vậy. Thì cái chuyện này là đâu phải của đạo Phật. Đạo Phật đâu có khoe
kỳ cục vậy, có phải không mấy con? Cho nên, đạo Phật là đạo con người, chỉ dạy
cho chúng ta được giải thoát mà thôi. Mà chúng ta tự thắp đuốc lên đi. Cho nên,
chúng ta phải cố gắng tu tập thì chúng ta sẽ đạt được. Chúng ta đừng hiểu cái đạo
Phật qua các cái góc độ của các tôn giáo khác thì nó sai.
(1:04:47) Phe
phái tôn giáo nó chia làm nhiều giáo phái để chia ra để cái người nào mà lãnh đạo
cái giáo phái đó làm như ông vua. Cái tư tưởng đó là cái tư tưởng phong kiến,
cái tư tưởng vua chúa. Còn ở đây Thầy với mấy con bình đẳng nhau. Chỉ mấy con tập
được như Thầy thì Thầy cũng giống mấy con, mấy con cũng giống Thầy, không có ai
hơn ai hết đâu. Có phải không mấy con? Thầy chỉ là một người đi trước, cũng như
là một người anh, một người cha đi trước, biết để dạy lại các con mình thôi.
Sau khi các con tu rồi thì mấy con có nhiệm vụ truyền lại cái này cho các cháu
sau này. Chứ đâu phải Thầy là một ông giáo chủ để mà mấy con xúm nhau mà đảnh lễ
Thầy. Làm quá ông vua ngồi đó mà các quan đảnh lễ, Thầy không có chấp nhận cái
phong kiến này đâu.
Cho nên Thầy
rất sống rất bình đẳng, rất bình đẳng như mấy con. Bởi vì mấy con là con người,
Thầy cũng là con người. Cho nên, Thầy chỉ là lớn tuổi rồi thì Thầy bằng ông cha
của mấy con thôi. Và nếu mấy con lớn tuổi nhỏ hơn Thầy năm ba tuổi thì mấy con
chỉ là những người em của Thầy thôi, chứ đâu có gì khác. Bởi vì mấy con cũng là
con người mà, chứ đâu có gì khác đâu. Mấy con nhìn Thầy coi, có nanh có vuốt gì
đâu. Nếu mà thành Phật mọc nanh ra như vầy thì người ta nói quỷ, chứ ở đó Phật.
Có phải không? Còn nếu mà Thầy thành Phật rồi thì Thầy ở ngoài kia phải ngồi
tòa sen bay vô chớ. Chứ này Thầy cũng lội bộ Thầy đi vô, cũng mang dép, cũng
mòn, chứ đâu có. Các con thấy chưa?
Nhưng mà cái
tâm của Thầy nó bất động, nó không giận, không buồn phiền, nó khác mấy con có
chút đó thôi. Mấy con không làm chủ được hơi thở, mấy con không tịnh chỉ được.
Thầy tịnh chỉ được hơi thở, muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống thì
các con thấy Thầy có khác lạ gì mấy con đâu? Mấy con thấy Thầy giống y như mấy
con không khác gì hết.
Cho nên
thành có nghĩa là mình được làm chủ được sự đau khổ của chính mình, chứ không
có thành cái gì hết. Nó không có thành cái gì hết. Nếu mà thành thì nó phải mọc
nanh, thì nó là quỷ. Mà nó ngồi tòa sen ngoài kia bay vô thì nó là Phật. Thầy
đâu có ngồi tòa sen Thầy bay vô đâu. Đó, cho nên Thầy nói như vậy để phá đi cái
tư tưởng mấy con cố chấp ở trên những cái hình tướng mà Đại Thừa đã xây dựng đức
Phật sanh ra đi bảy bước trên bảy cái tòa sen. Trời đất ơi! Sen ở trên đất gò vầy
mà nó mọc được? Như vậy là ông Phật sanh ở dưới vũng nước mấy con, phải không?
Sen thì mọc dưới nước chứ sao lại mọc ở trên đất gò được? Mấy người khéo tưởng
tượng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét