254- DÙNG ĐÚNG PHÁP ĐỂ ĐỐI TRỊ ÁC PHÁP
(20:05) Còn
bây giờ làm chủ được cái thân của mấy con, mấy con làm chủ được đời sống, còn
bây giờ làm chủ được cái thân mấy con thì mấy con tiến tới một chút nữa là mấy
con sống độc cư. Đó mấy con thấy không, bây giờ mấy con vô Thầy cho mấy con cái
thất, không chơi với ai hết, ở trong thất thôi.
Có hôn trầm
thùy miên thì mấy con sử dụng pháp Thân Hành Niệm mấy con đi để phá hôn trầm
thùy miên. Pháp hôn trầm thùy miên nó có hai pháp rõ ràng, nó ở trong đó nó có
mười ba pháp, nhưng về phần đi kinh hành thì nó có hai pháp rõ ràng: một pháp
tu tập tỉnh thức và một pháp tu tập phá hôn trầm thùy miên. Cũng đi kinh hành
mà cái pháp phá hôn trầm thùy miên thì khác, mỗi hành động của mấy con dở chân
lên, bước chân tới, hạ chân xuống đều phải tác ý.
Còn cái pháp
mà tu tập để cho Chánh Niệm tỉnh Giác cũng trên thân hành thì không cần tác ý,
chỉ bước đi bước nào biết bước nấy, đó là tỉnh thức, tỉnh thức ở trên bước đi của
mình thôi. Còn khi bị hôn trầm thùy miên thì không thể tu tập như vậy được, mà
phải tác ý rất lớn, rất to: "Dỡ chân lên, đưa chân tới, hạ chân xuống,
hạ gót xuống". Mà mỗi lần lệnh của mấy con dở chân lên là mấy con dở
chân lên, gồng cái chân cho cứng lên, cơ bắp mấy con cứng lên rồi mấy con đưa
chân tới, hạ chân xuống với cái sự cơ bắp rất là gồng cứng lên, như vậy làm sao
nó ngủ được mấy con. Chứ mấy con tu tập mà lơ mơ thì mấy con sẽ bị ngủ.
Cũng pháp
Thân Hành Niệm nhưng cũng đi kinh hành, nhưng mà đi kinh hành phá hôn trầm thùy
miên khác, đi kinh hành Chánh Niệm Tỉnh Giác khác, mình phải biết phân biệt cái
pháp tu chứ! Mấy con không biết phân biệt pháp tu, mấy con cũng nói ờ "Tôi
đi pháp Thân Hành Niệm như vậy vậy.." không phải đâu mấy con! Nó
có một cái ác pháp nó có cái đối tượng gì đó, buộc lòng mình phải phá cho sạch
cái đối tượng đó thì phải tu đúng pháp của nó.
(22:18) Cho
nên ở đây mấy con nhớ là Thầy không dạy mấy con nhiều, bởi vì dạy nhiều mấy con
tu lung tung rồi mấy con nó, không có ai ở gần mấy con. Thí dụ như bây giờ 19
cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở nó cũng có thể trị bệnh ở trên thân của mấy
con được, nó có thể trị được tâm bệnh của mấy con được, thí dụ như có người chửi
mấy con, mấy con ôm cái pháp Định Niệm Hơi Thở mấy con về cái đề mục đó mấy con
sẽ an trú được cái tâm mấy con:
"An
tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra"
Trong khi đó
mấy con bị người ta nói nặng, mấy con giận lên, mấy con "An tịnh
tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành…" thì mấy con hít
vô thở ra rồi tác ý hít vô thở ra, một chút xíu nó đâu có còn giận nữa mấy con,
mấy con xả ra được đó, phải không? Đó là một cái pháp.
Bây giờ cái
thân mấy con đau nhức bất cứ cái bệnh gì đau nhức trên thân mấy con thì mấy con
cũng dùng cái pháp Định Niệm Hơi Thở đối trị cái thân mấy con, thì mấy con dùng
câu tác ý khác không phải giống như tâm của mấy con nữa "An tịnh
thân hành" hồi nãy "An tịnh tâm hành", các
con thấy nó khác chứ đâu phải. À thân hành, "An tịnh thân hành tôi
biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra" rồi mấy
con hít vô thở ra rồi tiếp tục tác ý. Chừng nào mà thân của mấy con không đau nhức
nữa thì mấy con nghĩ, còn đau nhức thì còn ôm hơi thở mà tu tập.
Mấy con nhiếp
phục được tâm mình trong hơi thở rồi thì mấy con sẽ không thấy đau, tại mình
nhiếp chưa được, cho nên vì vậy mà mình còn cảm nhận cái đau. Chứ nhiếp thấy biết
có còn duy nhất có hơi thở tức là tâm mình nó đã dính trong hơi thở thì nó sẽ
không dính trong cảm thọ. À mấy con thấy nó rất rõ, nhưng mà bây giờ mấy con
nhiếp chưa được là tại vì cái cảm thọ, cái sức đau nó nhiều hơn cái sức mấy con
nhiếp, cho nên mấy con cố gắng cứ siết chặt hoài một lúc thì bắt đầu mấy con
nhiếp được ở trong hơi thở thì cảm thọ nó sẽ hết.
Bởi vì 19 đề
mục của hơi thở chứ đâu phải một đề mục đâu. Nhưng mà tu gì lòng vòng, nó làm
cho mấy con lúc nhớ lúc quên, nhớ cái này, quên cái kia. Cho nên ngay cả cái
chân lý của đạo Phật ôm chặt nó liền tức khắc để mà chiến đấu với giặc sanh tử,
nó đau nhức trên thân của mấy con, nó buồn phiền giận hờn lo lắng suy tư, đều
là giặc sanh tử hết. Nó có những cái giặc đó nó mới làm cho thân chúng ta bệnh,
làm cho thân chúng ta đau khổ, làm cho thân chúng ta chết.
Còn một cái
con người mà luôn luôn thanh thản, an lạc, vô sự; không buồn, không giận, thân
không bệnh không đau làm sao nó chết được mấy con? Cái thân người mà muốn chết
nó đau bệnh rồi nó mới chết, ít có khi nào mà tự tại chết lắm, dù là người đó
có phước rất lớn họ vẫn có bị cảm sốt cái rồi họ chết, đó là cái phước. Còn mà
vô phước nó nằm trầm trệ đó cả tháng nó mới chịu chết chứ không phải ít, khổ lắm
mấy con, có thân khổ lắm!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét