255- RÁNG TU TẬP TỰ CỨU LẤY MÌNH
(25:22) Cho
nên mình biết mình là cái phước nhỏ hay là phước lớn đây?! Nếu mà phước nhỏ nó
nằm đó gia đình mình con cái phải nuôi, phải dưỡng, phải ẵm, phải bồng, phải đổ
những cái đồ bất tịnh rất là vất vả cực khổ. Còn cái phước lớn nó chỉ ờ nghe sốt
sốt cái nằm xuống cái, nó cũng phải bệnh rồi nó mới chết, nhưng mà nó đau sơ rồi
nó chết, nó phải đau nó mới chết, nó làm cho mình thở không được chỉ trong vòng
5, 10 phút nghẹt thở thở không được nó tức ngực quá, ráng thở thở không được
cái nó chết.
Trước cái
đau thì con người nào cũng khổ hết, bởi vậy đức Phật nói: "Sanh,
già, bệnh, chết", chết khổ chở đâu phải muốn chết là nó chết dễ cho mấy
con đâu! Nó nghẹt cổ mấy con nó thở không được nó mới chết. Mà Thầy muốn nói nó
nghẹt cổ là tại sao? Tại đàm nó lên nó chặn cổ mấy con đó. Các con có nuôi bệnh
các con biết, mấy cụ mà sắp chết đó, đàm nó chặn cổ thở ồ ồ ồ trong cổ vậy, khổ
lắm mấy con! Nó không đơn giản!
Cho nên ngay
từ bây giờ chúng ta còn sức khỏe, còn cách thức tu tập thì chúng ta phải nỗ lực
làm chủ được thân của chúng ta, ngay đó bất cứ 1 bệnh gì trên thân chúng ta là
đuổi ra cho khỏi; còn chúng ta muốn chết thì chúng ta bảo: "tịnh
chỉ hơi thở, nằm xuống mà chết", thì nó ngưng hơi thở nó chết mấy con.
Đó là mình làm chủ cái thân của mình.
Hãy ráng tu tập
mấy con, không ai mà có thể thay thế được sự đau khổ này cho mình, cho nên mấy
con phải sắp xếp, sắp xếp gia đình, lớn tuổi rồi, sắp xếp cho con cái. Chứ bây
giờ mấy con còn sống mấy con lo cho con cái đứa này đứa kia rồi ẵm bồng cháu
chít này kia, đến khi chết mấy con đau khổ nó không đau khổ phụ dùm mấy con được,
chỉ có mấy con tự cứu, tự cứu mình.
(27:15) Cái
tình cảm mấy con nó sẽ trói buộc, ái kiết sử nó trói buộc mấy con rất chặt, mấy
con bỏ không có được. Nhưng tới chừng mấy con chết rồi thì mấy con dù có muốn sống
thêm nó cũng không cho mấy con sống thêm đâu; mấy con có thương con cái cái
cách gì đi nữa nó cũng lôi mấy con đi mất. Mà mấy con chết rồi thì nó tiếp tục
nó tương ưng tái sanh, thì những người con cái của mấy con, mấy con không còn
biết nó là con cái nữa. Nó là nhân quả chứ đâu phải gì, một là nó đến nó đòi nợ
mấy con, mấy con phải nuôi dưỡng nó, mấy con phải trả. Nó phá của cải tài sản mấy
con, nó ăn cắp nó lấy nó đi chơi, nó bài bạc, đó là mấy con trả nợ, những cái đứa
con nợ, nợ của đời trước nó đến nó đòi.
Còn nó nợ mấy
con nó lên, mấy con sanh nó ra nó dễ dàng nó không bệnh đau nó không tốn hao tiền
thang thuốc gì hết, tức là mấy con nợ nó. Cho nên nó lớn lên rồi nó học tập nó
đi làm nó dành dụm, có đồng nào nó cũng đưa mẹ hết, mấy đứa này là nó nợ mấy
con nó đến nó trả. Còn mấy đứa con mà nó phá tài sản của mấy con là mấy con nợ
nó, nó đến nó đòi. Các con thấy nhân quả chứ đâu có gì đâu.
Cho nên trên
cái bước đường tu theo đạo Phật thực tế lắm mấy con, rất là thực tế, phải ráng
nỗ lực tu! Không ai cứu mình bằng chính mình, phải thực tế cụ thể, phải ráng cứu
mình. Hôm nay các con có duyên đi với Thầy Chơn Quang về đây, được nghe Thầy dạy,
được nghe Thầy nói, Thầy là một con người bằng xương bằng thịt như mấy con, Thầy
làm chủ được sự sống chết của mình, giống như đức Phật ngày xưa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét