269- BUÔNG XUỐNG HẾT KHÔNG DÍNH MẮC LÀ GIẢI THOÁT
(01:25:36) Thầy
Thanh Quang: Đội ơn Thầy!
Bạch Thầy về
pháp thì con xin Thầy chỉ dạy cho con điều này, trong kinh Nikaya thì nhiều phẩm
cho biết, là trong hàng Tứ chúng, nhiều người chỉ lần đầu gặp Phật, nghe pháp
đã chứng đạo, trong khi họ đều là Bà La Môn, họ mê tín họ duy tâm siêu hình, họ
ức chế tâm, để không, họ khỏi khởi niệm, vậy thì họ chứng đạo như thế nào? Và họ
đâu có qua cái giai đoạn tu Tứ Chánh Cần, đâu có qua cái giai đoạn tu Tứ Niệm Xứ,
vậy thì họ chứng đạo như thế nào, xin Thầy chỉ dạy cho?
Trưởng
lão: Ừ, Thầy sẽ nói
cho nghe. Khi Thầy nói cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Thầy đem một
cái sự thật một cái chân lý của đạo Phật, thì đức Phật cũng đem một cái chân lý
đó mà nói ra, đây là sự giải thoát, cho nên đức Phật nói: "Pháp ta
không có thời gian đến để mà thấy, không tu thì thôi, tu là có giải thoát liền".
Mà bây giờ, tất cả mọi người này nghe Phật thuyết giảng rồi, thấy rõ quá, rõ
ràng là mình chỉ cần ngồi im lặng mình thấy tâm mình bất động là giải thoát rồi,
có phải không? Các con thấy rất rõ rồi. Mà bây giờ như vậy là rõ ràng trong cái
thời đó người ta nghe rồi người ta biết, tất cả của cải thậm chí như hàng quan
mà các quan đến để mời đức Phật về thăm vua cha chứ gì. Nhưng mà khi nghe đức
Phật thuyết pháp bỏ luôn, theo Phật luôn, không cần về, bỏ cả vợ cả con, nhà cửa
lầu đài của các quan bỏ hết theo Phật, là tại vì người ta thấy tất cả các pháp
đều vô thường thật sự.
Còn bây giờ
Thầy nói thật sự vô thường như mấy con thấy nó còn thường thật, ờ nghe nói vậy
chứ về bỏ không được. Còn cái này người ta nghe nói rồi người ta bỏ được, thì hỏi
tại sao mấy ông này sao mà nghe cái mà chứng đạo liền? Thì người ta bỏ được là
chứng đạo chứ là sao. Còn tại mình bỏ không được mình không chứng đạo chứ sao.
Các con hiểu
cái chỗ bỏ không? Bỏ là mình không có chấp nhận nó nữa, mình không có còn dính
mắc nó nữa, thay vì mấy ông này nhà cửa lầu đài vợ con chứ gì, mà sau khi nghe
đức Phật rồi người ta không cần về nữa, đó là bỏ thật. Còn mấy con nói, “Thôi để
về mình sắp xếp cái đã”. Phải không, sắp xếp cái bắt đầu nó, sắp xếp mà sắp
không xong nó xếp mình vô đó, nó để cho mình phải coi con, đó mới chết á chứ!
Có phải không mấy con?
Cho nên vì vậy
á, chính cái chỗ mà người ta buông xuống được, thì ngay đó là chỗ chứng đạo, chứ
không phải người ta tu hành cái gì hết. Chứng đạo, hồi nãy Thầy cũng có nói, mấy
con cứ nhìn Thầy đi, có khác mấy con ở chỗ nào đâu mà gọi là, nhưng mà sao Thầy
làm chủ được, còn mấy con không làm chủ? Tại vì Thầy bỏ được Thầy làm chủ, còn
mấy con chưa có bỏ được, cho nên chưa làm chủ! Các con hiều cái chỗ bỏ, buông
xuống đó, buông xuống bỏ xuống, cho nên hồi nãy Thầy có nhắc:
"Buông
xuống đi, hãy buông xuống đi
Chớ giữ
làm chi có ích gì
Thở ta chẳng
lại còn chi nữa
Vạn sự vô
thường buông xuống đi"
Buông xuống
đi mấy con! Thở mà, thở ra mà không có thở lại vô được, thì lúc bấy giờ mấy con
có tiếc cái gì đi nữa cũng không có đem theo được hết, các con hiểu điều đó
không? Cho nên cái mục đích buông xuống là giải thoát, không còn dính mắc cái
gì nữa hết, thì giải thoát, có vậy thôi! Bây giờ mấy con cứ buông xuống được là
thì mấy con sẽ giải thoát ngay liền, mà mấy con còn thấy cái bây giờ cái áo này
còn tốt quá thôi để mặc, thì cái đó chưa được! Cho nên phải buông xuống hết thì
mấy con sẽ giải thoát, không có gì khó đâu!
(01:29:05) Nhớ!
Ngày xưa sao người ta làm được mà bây giờ làm không được? Người ta cả quan chức
nữa, còn mình là dân, mình có cái gì đâu mà buông không được, người ta làm quan
mà người ta còn bỏ xuống hết. Có phải, mấy con cứ nghĩ đi, mấy ông quan mà
trong khi đó Vua cha sai mấy ông quan này đến đây để mà mời đức Phật đi về.
Nhưng mà đến đó được nghe đức Phật thôi tui không thèm về nữa, ở đó người ta
buông xuống, nên nói là tại sao đức Phật nghe thuyết pháp cái chứng đạo? Chứng
là người ta buông xuống, người ta không còn dính những cái đó nữa.
Cũng như hôm
nay Thầy nói "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" đó
là cái chân lý giải thoát rồi, mà mấy con cứ để cho dính mắc mấy chuyện gia
đình, con cái hoặc của cải tài sản thì bây giờ Thầy có nói một ngàn lần thì nó
cũng đâu có giải thoát đâu! Mà nghe nói rồi thôi, bỏ! Ở đó ai làm gì làm, bây
giờ tôi bỏ hết rồi, bây giờ xin Thầy cho tôi cái thất vô tôi chơi, thì đó mấy
con giải thoát rồi đó, giải thoát!
Mấy con vô
Thầy cho cái thất, cơm Thầy lo, mấy con có lo nữa đâu mà mấy con không giải
thoát, tới trưa mấy con có bữa cơm mấy con ăn, đâu có còn đói nữa đâu, phải
không, giải thoát liền tức khắc. Không còn khổ sở; không còn lo đói lo no;
không còn lo cái gì hết, tất cả trong đầu mấy con rỗng rang, thì buông xuống hết,
đó là giải thoát.
Giải thoát
không thay mặt, cái mặt nó không có thay, chứ không phải là cái mặt này, tui giải
thoát bắt đầu nó thành vàng rồng, kêu là màu vàng lên, thì không có cái điều đó
đâu. Nghe ông Phật, mặt mà vàng ra là mấy con nói thành Phật mặt màu vàng,
thành ra vàng ròng. Vàng, trời đất ơi! Thầy mang cái mặt vàng ra đó họ đục họ lấy
hết, có phải không mấy con? Cứ 1 lượng bao nhiêu tiền đó họ đục họ lấy, thì còn
chết Thầy nữa. Cho nên ở đây á, mấy con phải nhớ "Buông xuống
đi!".

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét