270- CÁCH GIỮ TÂM BẤT ĐỘNG - THANH THẢN - AN LẠC - VÔ SỰ
(01:30:58) Thầy
Thanh Quang: Con thưa Thầy, thế muốn giữ tâm thanh thản, an lạc, vô sự thì
phải làm thế nào? Cách thức giữ và xử lý khi niệm nó đến thì làm sao ạ?
Trưởng
lão: Thì chỉ có tác
ý, “có Như Lý Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà đã sanh thì bị
diệt”, thì có pháp Như lý Thầy nói rồi mà, bởi vậy cái câu đó là "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" là cái câu để tác ý thôi, chứ
nó chưa có; mà giờ có cái gì đó thì cứ tác ý câu đó ra thì tất cả các cái pháp
khác nó đều bị diệt hết.
Thầy
Thanh Quang: Bạch Thầy,
nếu lúc đó nó khởi những niệm lành, niệm thiện thì có giữ nó không hay cũng diệt
hết?
Trưởng
lão: Tác hết, tác ý
hết, lành thiện ở đây không có ngăn ác diệt ác, mà sanh thiện tăng trưởng thiện;
mà bây giờ ở đây là đi vào cái chân lý, chứ không phải là còn cái chỗ thiện.
Còn khi mà mấy con tu về Tứ Chánh Cần thì mấy con phải giữ thiện, mà diệt ác.
Còn ở đây á, tu cái chơn lý của đạo Phật chứ không phải tu Tứ Chánh Cần, các
con hiểu không? Tu cái chơn lý chứ không phải tu Tứ Niệm Xứ, Tứ Niệm Xứ thì mấy
con phải ở trên thân quán thân, còn cái này Thầy đâu có bảo mấy con trên thân
quán thân, mà có niệm thì mấy con tác ý: "Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự". Phải không?
Bây giờ nó
không có niệm thì mấy con thấy nó yên lặng nó bất động, thì mấy con cứ yên lặng
bất động. Vậy yên lặng bất động nó ở đâu? Cái tâm nó ở đâu? Nó ở trên thân mấy
con thì đương nhiên nó biết hơi thở ra vô, mà mấy con đừng chú ý hơi thở ra vô,
mà mấy con chú ý hơi thở ra vô là mấy con bị ức chế tâm bằng hơi thở; cho nên
nó biết, nhưng mà cái tâm mấy con biết rõ ràng là khi nó vô hơi thở á thì mấy
con biết trong thân mấy con đang thở, nhưng mà con mắt mấy con nhìn cái cây kia
mà mấy con thấy nó cũng thanh thản, an lạc, vô sự thì nó đâu còn thấy hơi thở.
Cho nên 6 căn của mấy con nó tự tại lắm, mà nó không có dính mắc cái chỗ nào.
Nó không bị chấp đắm, “Ờ cái cây này phải lớn lên phải có bóng mát, cái nhà của
mình nó mát mẻ” thì mấy con bị dính mắc. Còn bây giờ nó nhỏ nó lớn kệ nó, tôi
thấy nó tôi biết nó như vậy thôi đủ rồi, đó là giải thoát, con hiểu không?
Cho nên nó
cũng đâu phải nó đui nó mù, nó cũng phải nghe, mà nó nghe người ta nói, người
ta chửi lộn ngoài kia, “Quay vô đừng nghe người ta chửi rồi mày nhiễm ô”, bắt đầu
cái lỗ tai nó không thèm nghe; nó cũng nghe người ta nói đó mà nó nghe ở trong
thân nó trở lại. Đó là cách thức mình đang tu để mình phòng hộ mình giữ gìn nó
thôi, chứ mà khi nó thanh tịnh rồi thì mình khỏi cần nhắc, khỏi cần tác ý, nó
không có dính mắc ai nữa hết. Còn bây giờ nó chưa cho nên vì vậy cái pháp tác ý
nó rất cần. Tức là mình cứ, mình thấy nó không đúng là mình tác ý lôi nó trở lại,
đó là con có cái phương pháp nó tu tập.
Cho nên pháp
tác ý, Như Lý Tác Ý và cái câu đó để tác ý, để giữ gìn cái chơn lý đó, bảo vệ
nó, thì mấy con sẽ được giải thoát. Ở trong thất tu cũng vậy, mà đi ra ngoài tu
cũng vậy, cũng cái câu đó mà đem lại sự bình an, giải thoát cho mấy con. Đủ rồi
mấy con, giải thoát có bây nhiêu đó thôi, không cần nhiều.
Bởi vậy Thầy
dạy ngắn gọn dễ giải thoát, không còn tu tập cái này cái kia cho nó cực khổ,
không tu thôi, tu là giải thoát liền tức khắc. Đó cho nên con phải ráng đó con,
chứ Thầy thấy hôm nay ốm lung ra, con là giống ốm mà nay lại còn ốm lung nữa.
Cho nên vì vậy nó sắp sửa nó đi đó, cho nên về "Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự. Mai mốt cái thân này có nín thở á thì
cũng phải ở chỗ bất động nha, không có được mà chạy chỗ khác đâu”, thì nó
nhắc vậy chứ nó sẽ ở chỗ bất động.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét