272- PHÁ HÔN TRẦM THÙY MIÊN VÀ LOẠN TƯỞNG BẰNG CỔ XE THÂN HÀNH NIỆM
(01:43:40) Thầy
Thanh Quang: Thưa Thầy con đang tu tập cái chỗ để giữ tâm thanh thản, an lạc,
vô sự thì con nghĩ là sau khi tập con cũng thấy là nó dẫn đến mấy cái trạng
thái như thế này: một là khi mình giữ được một lúc tâm thanh thản, an lạc, vô sự
rồi, thì nó sẽ dẫn đến cái tình trạng có thể là nó rơi vào hôn trầm, nếu như
ban đêm. Hoặc là có lúc nó dẫn tới cái tình trạng nó tuôn trào, nó dồn ập đến
nhiều thứ mọi việc. Thế thì muốn để, đây là một cái chướng ngại trong quá trình
nhiếp tâm, an trú tâm chưa được tốt nên nó mới chịu cái chướng ngại đó.
Trưởng
lão: Đúng là vậy.
Thầy
Thanh Quang: Thế
bây giờ muốn khắc phục nó thì đồng thời mình cũng phải giữ, trước nhất là phải
giữ giới luật thật tốt; phải nhiếp tâm được thì nó cái đoạn ngồi giữ tâm thanh
thản, an lạc, vô sự kia nó mới ít chướng ngại. Thế và, khi mà hôn trầm không
còn nữa rồi thì sẽ phải đối phó với cái việc, thì dụ 10 phút, 15 phút, 20 phút
nó bắt đầu có khởi niệm, thì phải luôn tỉnh thức, không tỉnh thức thì biết đâu
để mà tác ý được, (Trưởng lão: Đúng vậy) thế nên là khi nó tới một cái thì phải
tỉnh thức ngay, kéo dài được tỉnh thức tức là kéo dài được cái giữ ở trạng thái
an lạc vô sự. Thưa bạch Thầy có đúng như thế không?
Trưởng
lão: Đúng. Bây giờ
chẳng hạn bây giờ nói, bị hôn trầm thùy miên thì mấy con có pháp Thân Hành Niệm,
nó buồn ngủ đó, mấy con không thể ngồi đó mà chống với nó ở đâu, cho nên buộc
lòng mấy con phải đi kinh hành. Phải không, mấy con đi kinh hành tức là đi pháp
Thân Hành Niệm, mà nếu nó nặng thì mấy con phải tác ý từng hành động của thân của
mấy con, tác ý từng hành động của thân: "Dở chân lên, dở chân xuống,
đưa chân tới, hạ chân xuống, hạ gót xuống" đều là tác ý từng hành
động của nó để cho nó rất tỉnh, đó là phá hôn trầm thùy miên.
Mà khi nó
không có hôn trầm thùy miên nó bị loạn tưởng, loạn tưởng nó nghĩ niệm này chưa
hết nó tới niệm khác đúng không, nó phóng niệm nó lung tung nó không có dừng ở
trong cái đầu của mình được, nó tỉnh mà bây giờ nó tỉnh rồi nó không có ngồi
yên được, nó loạn tưởng. À nó loạn tưởng thì mấy con ôm pháp Thân Hành Niệm phá
sạch nó xuống, loạn tưởng cũng giống như hôn trầm thùy miên. Nhưng hôn trầm thùy
miên thì nó si nó ngồi nó quên mất, nó cứ gục tới gục lui phải không?
Còn loạn tưởng
thì nó ngồi nó tỉnh bơ, mà nó cứ nghĩ tới niệm này rồi nó nghĩ tới chuyện khác,
nó nghĩ lung tung, nó nghĩ không có dứt. Niệm này nó chưa hết cái nó lo nó niệm
khác nó tới nữa rồi, niệm khác nó tới nữa rồi, thì đó là loạn tưởng. Loạn tưởng
thì cũng chỉ ôm pháp Thân Hành Niệm mà dập nó xuống, hai cái này đều ôm pháp
Thân Hành Niệm hết. Chớ mấy con nó loạn tưởng rồi mấy con ngồi đó mấy con tư
duy quán, nó không có kịp đâu, không có làm cái gì mà dẹp nó được đâu, chỉ có
cái pháp Thân Hành Niệm để mấy con tập trung trong cái thân hành của mấy con, mấy
con tác ý từng hành động mấy con mới dẹp phá nó được thôi.
À thì nó có
pháp đối trị nó, tức là pháp Thân Hành Niệm, pháp Thân Hành Niệm. Mà pháp Thân
Hành Niệm mấy con tập cho nó thuần thục thì mấy con phá nó dễ lắm, mà không có
ôm pháp Thân Hành Niệm thì mấy con phá hôn trầm thùy miên không được, phá loạn
tưởng không được!
(01:46:43) Còn
cái niệm mà nó lâu lâu nó có một niệm, chừng 1 phút nửa phút nó có một niệm,
thì cái chuyện đó thì dễ rồi, mấy con ngồi tác ý: "tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự". À thì nó có niệm thì mấy con tác ý, cứ 1
phút hay nửa phút nó có niệm thì mấy con tác ý: "tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự" thì cái niệm đó nó sẽ bị diệt đi; còn
nếu mà nó loạn tưởng thì thôi, chỉ còn có, không có tác ý gì cái câu bất động nổi
hết đâu, chỉ còn tác ý hành động của mấy con, thân hành của mấy con phá mới được.
Áp dụng cho
đúng pháp mấy con, nó mới phá mới sạch bởi vì nó nặng rồi, kêu là bệnh nó nặng
quá rồi thì không thể nào mà dùng thuốc thường được, mà phải dùng thứ thuốc mạnh
kìa, mới dẹp nó được. Thì pháp môn Thân Hành Niệm, là pháp môn đi kinh hành tác
ý á, là cái pháp môn để phá nó, nếu mà con tập nó trở thành kiên cố như cỗ xe,
kiên cố như căn cứ địa, thì không có một cái loạn tưởng nào mà xen vô được,
không có một cái hôn trầm nào mà xen vô cái chỗ căn cứ địa của con được. Căn cứ
địa tức là cái căn cứ quân sự của con để bảo vệ cái tâm con, thì nó trở thành
cái pháp như vậy đó, thì con phải tập nó trở thành căn cứ địa, trở thành như
cái cỗ xe kiên cố, thì lúc bấy giờ cái pháp Thân Hành Niệm nó chạy tới đâu thì
nó cán nát tới đó, không có cái chướng ngại nào mà nó cán không nát, đó cái
pháp xe Thân Hành Niệm mà!
Thì mấy con
phải, bình thường mấy con chưa có những cái hôn trầm thùy miên, mấy con tập cho
nhuần nhuyễn nó đi, chừng nó có rồi mấy con dùng cái xe đó mấy con chạy là nó
cán sạch hết đó. Chứ mấy con chờ cho nó có rồi, chừng mà nó làm biếng rồi mấy con
đi, trời đất ơi! Thô tôi kiếm cái chỗ nào, hốc nào tôi ngồi tôi ngủ cho đã, chứ
còn cái kiểu này nghe nó mệt nhọc, nó lười biếng, nó không muốn đi chút nào hết
hà. Lúc mà nó buồn ngủ, nó lười biếng kỳ lạ lắm mấy con, nó không có chịu đi
đâu, đừng nói chuyện dễ. Cho nên khi mà nó không buồn ngủ này kia, mấy con mới
tập cái pháp Thân Hành Niệm, tập nó như cái cỗ xe như kiên cố. Khi gặp cái trường
hợp mà chướng ngại pháp nó đến, hôn trầm thùy miên hay loạn tưởng rồi, thì mấy
con ôm cái xe đó cho nó chạy, nó cán nát hết.
Bởi vậy người
ta mới cho mấy con cái pháp chứ, còn nếu mấy con không chịu luyện tập thì đợi tới
có bệnh rồi mấy con mới đem nó ra trị, cái xe con nó chạy xẹo qua, xẹo lại làm
sao nó cán?! Cái xe chạy gì mà chạy coi yếu quá, máy móc gì mà lạ lùng?! Còn mấy
con tập nó kiên cố rồi, máy nó mạnh lắm à con, nó chạy còn hơn là thiết giáp
đó, nó đụng đâu nó cán nó hết đó. Cho nên phải tập luyện mới được con.
Bởi vì Phật
pháp mà, nó có những cái phương pháp để đối trị các cái nghiệp chướng của giặc
sanh tử mà; bởi vì ở đây mấy con thấy, cái giặc sanh tử nó độc đáo lắm mấy con,
cho nên nó có nhiều cái chiến thuật chiến lược của nó để đánh, nó đánh mình bại;
cho nên vì vậy mà đức Phật viết rất rõ, cho nên đưa ra nhiều cái pháp, tức là
chiến thuật chiến lược để cho mình chiến thắng giặc sanh tử, mà mấy con không
rành chiến thuật chiến lược đó, thay vì mấy con phải dùng cái phương pháp đó để
áp dụng đúng thì mấy con dùng cái phương pháp khác thì mấy con làm sao thắng giặc,
có phải không? Cho nên học Phật pháp phải học cho đúng, biết cách cho đúng, áp
dụng vào cái đối tượng của nó thì mấy con sẽ thành công!
(01:50:13) Thầy
Thanh Quang: Con kính bạch Thầy, pháp Phật thì vi diệu như thế, điều Thầy dạy
thì rõ ràng như thế, mà sự làm thì, cái Ánh ấy, Phật tử Ánh con trai của con đấy.
Bữa trước là về chùa Ngọc Thanh tu, mà nó bị viêm gan siêu vi trùng, xét nghiệm
ở Liên Xô ở Việt Nam đều thế, mà tu tập được thời gian xong xét nghiệm hết. Ở bệnh
viện Y học dân tộc trung ương quân đội xác định là hết, đến mức nó không tin nó
sang Liên Xô xác định cũng hết, không còn gì cả. Nó vô cùng là thiên, nhờ ôm
pháp tu hành, đi từ hai tiếng đồng hồ đi Thân Hành Niệm. Và cũng như thế, dạ
dày bị bệnh dạ dày, bị viêm thế thời gian vừa rồi tu cũng hết, dạ dày không có
chuyện gì nữa, quay trở lại uống rượu thử, tất cả không sao, đấy nhờ ôm pháp tu
tập nên thế. Nhưng mà con ở đấy thì con chỉ làm được những việc bệnh nhỏ nhỏ,
thì con đuổi được nó, chứ con bệnh nặng thì con đành phải chịu, không có cách
gì… Con thua!
Trưởng lão: Con dở hơn nó, vậy nó coi như là nó làm thầy con được rồi đó!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét