281- GIÚP NGƯỜI ĐÚNG CÁCH
Phật tử 5: Thưa hỏi
(02:19:49) Trưởng
lão: À trong cái vấn đề, Thầy nói như thế này nè, con đừng có nghĩ thiền tưởng,
một khi mà con xoa con bóp cho người khác, con dùng năng lượng của con để giúp
cho cái người đó giảm cơn đau là con bị giảm, không phải đâu! Cái cơ thể của
con nó biết sử dụng, nó biết sử dụng, cái sức của nó, nó đến nó giúp người đó,
nó biết nó không bao giờ làm cho nó suy yếu. Chỉ có con dùng cái tưởng của con,
à bây giờ mình xoa mình bóp mình truyền năng lượng của mình cho cái người đó,
thì mình sẽ hao thì tại cái tưởng của con, nó làm cho con suy yếu qua cái tưởng
của con, chứ không phải cái thân của con nó tự điều khiển nó biết hết, nó biết
hết!
Bây giờ nó
giúp cho cái người nào đó, thì nó giúp với khả năng của nó, chứ nó không phải dốc
hết đâu, nó không có dốc hết. Còn con dùng tưởng là coi như mình đã cho cái
năng lượng của mình cho cái người đó, như vậy là bây giờ mình hết rồi, cho nên
bây giờ nó uể oải. Con dùng quá sức của con, bây giờ con xoa bóp cho người ta con
dùng hết cái sức của con con xoa bóp, thì con phải mỏi mệt chứ sao, tại con chứ,
con không biết cái sức của con. Sao con đến giúp người ta thì giúp với cái sức
của mình có được mình giúp, chứ ai biểu mình dốc hết, mình dốc hết thì mình phải
chịu à!
Cũng như bây
giờ cái sức của con bây giờ, con cuốc con vẫy cái đám đất đó thì có được phân nửa
thôi, mà con nói thôi để ráng làm cho hết, thì nó phải hao sức con chứ sao, cái
sức của con chỉ có làm phân nửa mà con làm hết khu đất đó, con phải vẩy cỏ hết
thì tức là, con thấy sao bây giờ mình mệt nhọc quá, tại vì con dốc hết sức của
con. Làm tất cả mọi cái mình phải thấy được cái sự an ổn cho chính mình; còn
mình làm mà để đem đến sự đau khổ cho mình, tức là mình không có trí tuệ, quá
ngu si! Phải không, người nào cũng phải có trí tuệ chứ, tui đâu có điên gì mà
làm cho tui phải khổ sở như thế này, tôi phải làm như thế nào? Giúp người như
thế nào? Nhưng tôi phải khỏe mạnh chứ! Chứ đâu phải tôi giúp người dốc hết.
Bây giờ con
có bát cơm con đủ sống, mà trước cái cảnh đói của người khác thì con chẻ ra
phân nửa, cho họ nửa bát còn nửa bát, thôi bây giờ tôi vì thương thôi tôi cho hết,
ngày hôm đó con đói bụng con mệt lăn ra "trời ơi, tôi khổ quá!”, tôi
thương người mà tôi khổ như vậy là thương cái gì? Không làm khổ mình, khổ người
mới là thương người, con hiểu không? Có một bát cơm chẻ ra, bây giờ người này
đói tôi cho phân nửa, còn phân nửa để lại tôi, như vậy là đủ rồi mấy con.
Phật tử 5: Kính bạch Trưởng lão! …
Trưởng
lão: À, mình biết chứ,
mình phải biết chứ, cái khả năng của mình, cái sức của mình biết.
Phật tử 5: Chính bản thân mình biết khả năng,
sức khỏe của mình, chỉ có tâm mình mình biết được thôi, thế nhưng có khi có người
khác, người ta nhìn mình thấy là chưa quyết tâm thì như thế nào ạ?
(02:22:58) Trưởng
lão: Ờ, người ta không biết, không cần người ta phải biết, mình biết mình,
mình không dốc hết sức của mình để cho mình kiệt quệ thì mình biết mình rất rõ.
Cho nên còn họ đòi hỏi đó là họ tham vọng, tôi không có ban cho mấy người hết để
tôi chịu chết đâu, tôi cũng phải biết tôi không làm khổ người mà tôi không làm
khổ tôi, chứ không phải tôi làm khổ tôi để cho mọi người được hạnh phúc, cái điều
đó là điều sai! Mấy người được an, còn riêng tôi tôi phải chịu sao?! Tôi đâu có
hy sinh cái điều đó đâu, tôi không có… Bởi vì, à bây giờ có bao nhiêu tôi
giúp, tôi cho hết à bây giờ tôi trở thành người đói khổ, mấy người đó mấy người
khùng, phải không? Mấy người, tôi thương người là với khả năng tôi có thể tôi
giúp cho cái người đó mà tôi không làm cho tôi kiệt quệ, thì như vậy mới gọi là
thương người.
Đạo Phật đã
nói rõ "sống không làm khổ mình, khổ người" thì cái
đạo đức nó rõ rồi, thì mấy con dùng hết cái khả năng của mình để cho người, nói
ra mình tốt chứ sự thật ra mình không tốt chút nào đâu, mình chỉ bị ái kiết sử,
nó sai cho mình làm cái điều khổ mà mình không thấy. À mình chẳng hạn bây giờ
đó, mình có cái người thân của mình, mà mình dốc hết cho người thân của mình tới
chừng mình kiệt quệ, họ đi chơi họ không cần ngó tới mình, chừng đó mình đâm ra
mình tức "trời ơi! Hồi đó mình giúp họ tận tình, bây giờ họ mạnh khỏe, họ
đi, họ không nghĩ gì đến tôi hết", còn đau khổ hơn nữa. Mình chỉ giúp với
trí tuệ của mình, giúp với khả năng của mình, chứ không phải vét sạch, mình có
cuộc sống chứ đâu phải mình cái người không có cuộc sống sao.
Cho nên mấy
con đừng có nghĩ rằng "tôi làm cái việc đó hết mình, tôi mới làm phải”,
không phải! Trí tuệ ở đâu? Đạo Phật là đạo trí tuệ, chứ không phải đạo ngu si,
phải hiểu biết. Cho nên mình theo đạo Phật là phải có trí tuệ, cho nên mình triển
khai cái tri kiến của mình nó trở thành cái trí tuệ của mình, để mình hiểu biết,
giúp như thế nào, mà không giúp như thế nào, chứ không phải là vét hết, không
phải vậy đâu con! Phải không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét