282- TRIỂN KHAI TRI KIẾN GIẢI THOÁT, TỰ THẮP ĐUỐC LÊN MÀ ĐI
Phật tử 5: Thưa hỏi
(02:25:55) Trưởng
lão: Nói chung là trong cái vấn đề mà để mà tu theo đạo Phật thì mình phải
triển khai tri kiến của mình thôi, chứ không có phải nhờ cái người nào hết,
mình phải tự thắp đuốc lên mà đi, tức là tự con con phải thắp đuốc lên; mà thắp
lên bằng cái trí tuệ của con, thắp lên bằng cái sự thiền định của chính con, chứ
không thể nào mà nhờ người khác, hoặc là mình không học mà hiểu. Bởi vì, Thầy
nói mà bây giờ cỡ sức mà cha mẹ mà sanh mình ra mà không cho mình đi học, thử
bây giờ con đọc chữ được không? Không! Có phải không? Con muốn đọc chữ được thì
con phải đi học, à bây giờ con đọc chữ được là phải có một thời gian con học tập
rồi, bây giờ con viết chữ được là phải có thời gian con học tập con mới viết chữ
chứ; còn cỡ cha mẹ không cho đi học, từ lâu tới giờ, từ hồi nhỏ sanh con ra cho
tới lớn khôn tới bây giờ, con không bao giờ chưa đến trường, chưa được Thầy
giáo dạy cho biết chữ nghĩa, thì giờ này con có biết chữ nghĩa không? Không!
Thì Phật
pháp cũng vậy thôi, thì con muốn hiểu biết đạo Phật nó giải thoát như thế nào,
thì đầu tiên mình phải hiểu biết, sau đó mình phải rèn luyện, tập luyện; còn
mình không chịu hiểu biết, mình không chịu rèn luyện, tập luyện thì mình làm
sao mình làm được, không được!
À cho nên
trong cái vấn đề này, nó đòi hỏi mình phải tự lực chứ không thể cái người khác
được, cho nên sự tu tập nó phải đòi hỏi ở cái tri kiến giải thoát của con rất
nhiều. Tại sao người ta nói cái tri kiến? Mà cái tri kiến của mấy con là cái
tri kiến hiểu biết không giải thoát, hở một chút là hiểu biết giận hờn, buồn
phiền, đau khổ. Rồi bắt đầu đạo Phật dạy chúng ta có một sự hiểu biết, mà bây
giờ người ta chửi mình không giận cũng là do sự hiểu biết chứ cái gì! Mà cái hiểu
biết không giận hờn, phiền não ai hết, đó là cái hiểu biết thôi, chứ chưa nói đến
cái pháp gì hết đâu. Chỉ triển khai cái tri kiến, mà cái tri kiến làm cho mình
không giận hờn, phiền não, không đau khổ, thì cái tri kiến đó gọi là cái Tri kiến
giải thoát. Còn cái tri kiến mà hiện giờ mấy con hiểu biết mà đụng chuyện gì nó
cũng dễ giận hơn, buồn phiền, đau khổ, đó là cái tri kiến không giải thoát, cái
tri kiến của thế gian, cái tri kiến của ông bà cha mẹ mình từ khi sanh mình ra
dạy cho mình có cái sự hiểu biết đó; đó là truyền thừa cái sự hiểu biết đau khổ.
Còn đạo Phật
dạy cho mình cái hiểu biết để không còn đau khổ, cũng từ cái hiểu biết của cái
đầu của chúng ta chứ có ngoài cái khác đâu, nhưng mà cái hiểu biết không đau khổ,
cái hiểu biết đau khổ. Ví dụ như bây giờ người ta chửi Thầy, Thầy cũng hiểu biết
người ta chửi mắng Thầy, nhưng mà Thầy nghĩ trong đầu Thầy hiểu biết "cái
người chửi mắng mình là người đó đang đau khổ", do đó Thầy biết cái
người đó đang đau khổ cho nên Thầy không giận người đó nữa, có phải không? Còn
Thầy nghĩ cái người đó phách lối, cái người đó thấy mình ăn hiếp này kia, chửi
mắng mình, muốn đánh đập mình, cái người đáng ghét, thì do đó mấy con tự mấy
con nghĩ mà cũng ở trong đầu mấy con nghĩ vậy mà mấy con đau khổ, cũng ở trong
cái đầu của mấy con thôi mà nó làm cho mấy con đau khổ, mấy con tức giận; cũng
trong cái đầu đó mà người ta nghĩ, người ta không tức giận, mà người không ta
buồn phiền, đó là cái Tri kiến giải thoát.
(02:29:14) Đó,
cho nên bây giờ mấy con học là mấy con học cái tri kiến giải thoát, chứ không
phải học cái tri kiến đau khổ, mà mấy con không học thì làm sao mà được! Thầy
chỉ nói cái câu Như Lý Tác Ý để làm cho mình được định tĩnh, được bình tĩnh trước
các ác pháp làm cho mình đau khổ. À thí dụ người ta chửi mình, thì lúc bây giờ
mình mất bình tĩnh thì mình phải sân, cho nên mình nhắc: "Tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự. Tất cả đều là nhân quả", cái tâm
con nó bình tĩnh ngay liền, nó không vì cái lời nói đó, cái lời mắng chửi đó mà
nó làm cho con đau khổ, rồi từ đó con mới tu duy suy nghĩ kế tiếp cái sự tri kiến
giúp cho con thấy bình an, không còn giận hờn, phiền não nữa.
Các con thấy,
rõ ràng là dạy mình trở thành một con người thật sự là con người không đau khổ,
chứ không phải dạy mấy con đem vào những cái pháp mới, cái gì lạ lùng, không phải!
Đạo Phật không có gì mà lạ lùng, đạo Phật là đạo của con người, chứ không phải
là đạo khác. À bây giờ, tôi bị người ta chửi, tôi cầu Phật phù hộ cho tôi đừng
có giận, thì cái chuyện đó ông Phật không có dạy đâu; bây giờ có người mắng
mình, mình tức giận mình nói: "xin Phật gia hộ cho tôi đừng có giận
hờn, đau khổ", điều đó không bao giờ đức Phật dạy cái điều đó, không
có cầu khẩn đức Phật phù hộ.
Cũng như bây
giờ thân mình đau, à vô chùa thắp hương, cúng nải chuối, cầu chư Phật gia hộ
cho thân tôi đừng bệnh đau, hoặc là gia đình tôi được bình yên, không có người
nào bệnh đau, trời đất ơi! Ông Phật ăn lo hối hộ mấy con nải chuối đó để phù hộ
à? Cái kiểu đó mấy con biến ông Phật thành ra ông quan ăn hối lộ mất còn cái
gì, cái chuyện đó không phải đâu mấy con! Mấy con làm cái chuyện đó là ở đời,
còn ở trong Phật giáo là không có được làm cái điều đó! Ông Phật nói: "tự
thắp đuốc lên đi", mình làm ác thì bây giờ mình chịu khổ, thì mình vui
vẻ chấp nhận trên sự đau khổ của mình, chứ sao lại…
Cho nên
trong những cái sự tu tập mấy con cần phải học hỏi, cần phải hiểu biết để mình
tự cứu mình bằng cái tri kiến giải thoát, chứ ngoài cái tri kiến giải thoát mấy
con nhờ nương tựa vào ai bây giờ?!
Đó, cho nên
những cái điều mà con hỏi á, thì thật sự ra nó đi lòng vòng trong cái sự hiểu
biết, trong cái vòng mà không thoát ra. Thầy đã nói tâm bất động thì mọi chuyện
đều là bất động, Thầy biểu nhiêu pháp đủ rồi, không có cần một cái pháp gì mà
lung tung, cái này, cái kia, cái nọ cho nó mệt. Mỗi mỗi ác pháp đến: “tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” thì nó sẽ yên lặng, nó sẽ đem
lại sự bình an cho chính mình thôi, đủ rồi!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét