305-BA CẤP ĐỘ PHÁP NHƯ LÝ TÁC Ý
(11:50) Gia
Hạnh: Nhưng mà thưa Thầy nhiều khi mấy ổng nói bậy quá rồi mình cũng
khởi lên mình nói lớn tiếng chút nhưng mà rồi mình biết liền Thầy, mình biết
mình không có nên vậy.
Trưởng
lão: Đó là nó
nhanh rồi đó con, nó nhắc nhở. Lần lượt rồi nó thấm nhuần được rồi thì bắt đầu
họ nói gì nói con thấy khỏi cần nhắc nó cũng thản nhiên, thì đó là thành công.
Con thấy tu lần lượt rồi thì cái sức bén nhạy của nó, cái sức tỉnh con đã có rồi,
nhưng cái sức bén nhạy để xả thì nó chưa có. Cho nên con phải còn tác ý trong đầu
mình tức là hướng tâm đến cái chỗ giải thoát đó thì cái niệm đó mới xả.
Về tác ý thì
nó có hai cách:
- Cái cách tác ý bằng ý thức của
mình tác ý ra: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, đó
là mình tác ý bằng cái ý của mình, cái nghĩa lý của nó, cái từ của nó.
- Còn cái người mà thô nữa thì phải
tác ý bằng cái ngôn từ. Cũng như Thầy nói mấy con nghe: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự”. Còn bây giờ con ngồi trong đầu con tác ý
ra nó ngầm nó có ý, nó nhắc đến cái tâm - bất động - thanh thản - an lạc -
vô sự, đó là tác ý.
- Còn một cái nữa tôi chỉ cần hướng
tâm bất động, hướng nó nhẹ hơn mấy con, nó chỉ hướng cái nó đã thấy à, nó
không cần tác ý nữa. Có ba cấp độ của pháp Như Lý Tác Ý, nó chỉ pháp hướng
tâm.
Cho nên vì vậy
mình thấy tất cả những cái điều kiện mà xảy ra, thì mình chỉ cần biết cái đó là
hướng tâm, cần biết cái đó là ác pháp, cần biết cái đó xả tâm thì nó đã xong rồi,
thì cái người đó hướng tâm, người chứng đạo rồi đó.
(13:30) Gia
Hạnh: Thưa Thầy nếu trong trường hợp trong cái thời gian mà mình ngồi,
nó thanh tịnh, không có chuyện gì, mình ngồi không như vậy, thì như vậy mình
đâu có cần tác ý hả Thầy?
Trưởng
lão: Đâu cần!
Gia Hạnh: Nhưng mà nó có cái hướng tâm
không ạ?
Trưởng
lão: Hướng tâm,
có! Bây giờ nó mới hướng tâm nè, không có tác ý. Nó hướng tâm chỗ này. Khi mà
con ngồi đây mà con biết tâm mình thanh thản, an lạc, vô sự thì tức là nó biết
cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự đó là hướng tâm. Còn con nhắc
ra “tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” thì tác ý động rồi,
cái đó không phải hướng mà tác ý. Mà hễ nói ra lời nói thì tác ý bằng ngôn từ,
còn kia là nó nói trong ý của nó, nó không có bằng ngôn từ thì nó tác ý. Còn nó
không nói mà nó biết thì đó là hướng tâm. Nó có ba giai đoạn. Mà cái giai đoạn
cái người hướng tâm là giai đoạn người giải thoát.
Cũng như bây
giờ Thầy tu hồi nào tới giờ vậy, ai nói gì Thầy nghe thầy cũng biết, tức là Thầy
hướng tâm chứ gì? Nghe biết là hướng tâm rồi. Hướng tâm biết cái đó là ác pháp
thiện pháp, biết cái đó người đó đáng thương này kia nọ, cố gắng mà biết luôn
ngay cả người đó có duyên với mình không nữa đó con, cái trí tuệ mà. Nó bất động
rồi bắt đầu nó biết, cái người này không duyên rồi có nói gì cũng không được.
Còn con thì không biết, ráng nói.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét