306-GIỮ KỶ LUẬT NƠI TU HÀNH
(14:45) Gia
Hạnh: Nhưng mà thưa Thầy nếu mà cái trường hợp mình lãnh một cái nhiệm
vụ đó mà người ta cố tình muốn quậy quọ mà mình không dùng những cái lời mà mạnh
dạn cứng rắn thì người ta vẫn tiếp tục quậy quọ hoài thì sao thưa Thầy?
Trưởng
lão: Nó có kỷ
luật con. Bây giờ cái người đó họ muốn quậy quọ mình thì: Ở đây nói thật với thầy,
hoặc với sư hoặc với các cư sĩ, ở đây thì nó có cái kỷ luật. Quý vị mà nói những
điều đó thì nó không có đúng cái kỷ luật ở đây. Thôi có thể quý vị có thể tìm
nơi nào mà không có cái kỷ luật này thì mới ở được, còn như vậy thì quý thầy
quý sư đã phạm rồi, làm sao ở được. Khi mà cái tu viện, cái cơ sở này nó có cái
kỷ luật, mà mình phạm kỷ luật thì làm sao tu. Thế mới gọi là lấy kỉ luật, lấy
cái nội quy của mình đưa ra đó. Nói qua nói lại nói này nói kia các anh phạm hết
rồi.
Ở đây mục
đích là Bất Động Tâm, thanh thản an lạc vô sự mà. Thân độc cư là thứ nhất mà. Đến
đây xin tu thì anh phải trình cái pháp tu. Chứ anh muốn tu mà anh mượn chỗ của
tôi, anh tu pháp nào mà mai mốt điên thì cũng nói tôi dạy anh cái pháp tu điên
hay sao? Anh phải trình cái pháp, tôi thấy pháp anh tu đúng. Chứ anh vô đây anh
ngồi niệm chú thì thôi chết rồi. Hoặc là anh mượn cái thất tối anh gõ mõ tụng
kinh anh niệm Phật Di Đà … Ở đây không có dạy điều đó.
Cho nên khi
mà đến đây, sư hoặc thầy mà muốn tu thì trình cho tôi biết cái pháp. Để tôi thấy
cái pháp đó có phù hợp nơi cái vị trí của mình không, tôi giúp đỡ. Còn nếu mà
không có phù hợp thì quý thầy sẽ tìm cái nơi khác cho nó phù hợp với cái pháp mình
tu. Đó có vậy, khuyên vậy thôi. Nhất là mấy cái ông mà đến tu viện này, Thầy biết
họ đến tu viện tu lâu rồi dó, họ đi ra đi vô này kia nó quen mặt rồi, hay kiếm
chuyện lắm. Chớ mấy ông mà lạ lạ thì không có cái đó đâu.
Sự thật ra mấy
cái người tu mà Thầy dạy tu, thì mấy người đó đã ẩn bóng, người ta tu thì họ
không có ló cái mặt người ta đâu. Khi mà giải thoát thì thầy trò người ta sẽ gặp
nhau, chớ không cần phải đến đây, mà mấy ông đi từ chỗ này đến chỗ này, cũng ở
Tu viện này cũng tu năm ba tháng, sáu bảy tháng đi chu du chỗ này chỗ kia, đến
đây mấy ông hay quậy quọ lắm. Cho nên có một số sư thầy không có hiểu, mà cứ
nghĩ là đi đến chỗ này chỗ kia, sự thật mấy người đi như vậy là không bao giờ
tu được.
Thí dụ như
bây giờ trong cái thời gian con bền chí, Thầy thấy cái duyên của con Thầy đặt
con ở trong vị trí đó, để sử dụng các đối tượng này để xả tâm. Khi con xả tâm
được rồi, Thầy thấy giờ cần phải sống một mình, gạn lọc cho sạch, để hoàn toàn
mình sẽ chứng đạo, đủ thần lực, chứ đâu phải mà nói mình biện tài đâu. Dù mình
không khoe khoang những cái thần lực đó, nhưng mà mình phải có chớ. Có để làm
gì? Bệnh đau là tôi đuổi ra hết, không đi nhà thương khỏi phải uống thuốc nè.
Bây giờ chết, hồi nào tôi muốn chết tôi bảo nằm xuống chết là nó phải chết, nó
không cãi. Thì những cái đó là cái thần lực của mình chớ cái gì, phải không?
(18:42) Cho
nên vì vậy hiện giờ mình chưa làm chủ được bệnh, đuổi bệnh cũng không đi, thì
như vậy là mình chưa đủ sức, cho nên mình phải nỗ lực mình tu cho cái tâm mình
thanh tịnh bất động, tức là nó ly tham sân si hết thì nó sẽ bất động, còn tham
sân si thì còn động. Bởi vì ngũ triền cái là năm cái màn ngăn che của nó đó, nó
làm cho mình không thấy cho nên mình dễ sân dễ ham muốn dễ cái này kia, mà một
người trí tuệ người ta đã thấy biết cái tâm của mình ham muốn rồi tức là tỉnh
giác chứ gì, người ta hiểu biết rồi thì làm sao lừa đảo người ta được. Tham -
sân - si - mạn - nghi không lừa đảo được đâu. Bao giờ mà họ dễ chấp nhận nữa
đâu. Mà họ không chấp nhận nó thì coi như là ly dục ly ác pháp xong hết rồi. Có
vậy thôi không có gì.
Cho nên thí
dụ như Thầy nói đơn giản, bữa nay cho mình ăn cơm, cái gì ngon dở mình cũng ăn
được hết. Ăn để sống, chớ không phải. Những cái gì mà độc, thấy cái đó mình ăn
không hợp với mình thì không ăn. Chớ không phải là bây giờ phải ráng ăn cho hết
thì đừng, cái này nó không hợp với cơ thể, ăn vô nó bệnh thì tôi dại gì mà tôi
ăn. Cho nên những cái gì mà người ta cho mình thì mình ăn chứ không đòi hỏi,
ngon dở cũng được không phải bữa nay phải làm vầy, khác. Cái gì người ta làm
mình ăn cũng được, không chê không khen cái gì hết.
(19:58) Đó!
Cho nên vì vậy mà những cái mà nó thành thói quen của mình là cố chấp đó, cái
này phải xả. Chứ để không nó chấp nó dính, nó dính là không giải thoát, nó buộc
lòng nó phải làm vậy, vậy, vậy là nó không giải thoát. Cho nên nhất định là
mình phải xả. Mình sống nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng. Con thấy Nhẫn nhục -
Tùy thuận - Bằng lòng, đức hạnh này quá tuyệt. Mình biết tùy thuận mọi người,
ai muốn gì đó thì tôi vui vẻ làm cho mấy người vui lòng. Có vậy thôi.
(20:45) Cho
nên luôn luôn lúc nào con gặp các sư các thầy họ nói bên đây bên kia gì, vui vẻ
tha thứ, không ghét người nào hết. Mình biết mấy người đó họ tu không được, rất
là tội. Cả một đời người mấy con biết, sanh ra làm người được gặp Chánh pháp của
Phật, mà tu nó trật đi rồi thì biết chừng nào mà giải thoát mà chứng đạo được,
đâu phải dễ đâu!
Cho nên họ
nói qua nói lại, nói tới nói lui thì họ là những người không hiểu Phật pháp.
Mình chỉ gợi ý thương yêu và tha thứ, chứ không phải nói ông này ngu quá, ông
này vầy vầy khác, không nói. Nhưng mà thương yêu, tha thứ họ sinh ra làm người
gặp được Phật pháp mà cái tâm cố chấp cái mình hiểu sai mà không lắng nghe.
Thí dụ như
bây giờ Thầy nói thế này, con bây giờ con ngồi trong thất tu, mà con gục mà người
ta lại gõ cửa con người ta báo cho con, lẽ ra con là cái người phải biết ơn chứ,
sao con lại ra chửi mắng người ta. Thì như vậy rõ ràng là con quá kém. Bất cứ,
mặc dù là mình không phạm cái lỗi đó, nhưng mà người ta gõ cửa người ta nói
mình cái lỗi đó thì mình mang ơn người ta chứ sao lại chối cãi, mình nói tui
không có ngủ gục, tui không có tui tỉnh bơ vầy nè, thì không được. Khi người ta
gõ cửa người ta nói ờ thầy cố gắng thầy giữ gìn đừng có bị hôn trầm thùy miên nữa,
thì mình chỉ xin cảm ơn thầy giúp đỡ, nếu mà tôi có ngủ gục vậy làm ơn kêu giùm
tôi, bởi vì tôi là người đang tu.
Mặc dù là
mình hoàn toàn mình không có nhưng mình vẫn biết ơn người ta, người ta nhắc cho
mình. Và đồng thời người ta giúp cho mình, để cái mà mình không làm, mà người
ta nói mình làm, để cho mình tức để xem coi mình có giải thoát hay không. Cái
đó là cái quan trọng con. Người ta thử mình mọi mặt chứ đâu phải.
Cho nên cái
người mà kiểm tra mà đi tất cả các cái nơi của tu sĩ ở đó, đầu tiên thì người
ta gác, người ta xem những cái lỗi lầm. sau đó tới cái giai đoạn kế tiếp nữa
người nào không có lỗi lầm mình cứ nói người đó lỗi đi, để coi họ xả tâm họ tu
tới đâu. Để thử thách.
(22:55) Bây
giờ thật sự ra thầy không có lỗi đó, nhưng mà tui nói vậy để xem coi cái tâm thầy
thế nào? Thường thường người ta không lỗi mà nói người ta lỗi thì tức lắm, con
hiểu không. Tức là trắc nghiệm coi cái sự tu tập của họ tới đâu. Mà thấy họ xả
được, ông này tu tốt lắm, ông này đáng làm gương cho mình. Luôn lúc nào cũng
dùng lời nói ôn tồn nhã nhặn, biết cảm ơn mọi người giúp đỡ mình. Bởi vì người
ta đi người ta gác cho mình, để coi mình có sai người ta giúp mình, thì đó là
cái ơn quá lớn chứ đâu phải ít đâu. Cho nên vì vậy mà mọi người đến mà con tiếp
họ, con hướng dẫn họ cái này cái kia, con là được ơn của họ rất lớn đó.
Cho nên mọi
người mà đến đây khi mà đi ra ngồi trong một ngày hai ngày hoặc một tuần lễ, mà
khi mà được tiếp nhận vào trong này rồi, thì trước khi mà rời khỏi cái vị trí
mà con đang quản lý, thì ít ra cũng phải có một lời nói với con: “Xin thành thật,
từ cái ngày tui đến đây ở đây thầy đã giúp đỡ từng cái bước đi, cho nên tôi thấy
nó chững chạc, được Hòa thượng giúp đỡ cho vào trong này tu tập, tui biết ơn thầy
lắm”. Nói để tỏ một con người nó có cái tình cái nghĩa, nó còn có cái sự hiểu
biết. Nếu mà mình đi ra khỏi người ta mình coi người ta không ra gì hết thì đâu
phải vậy. Cho nên mấy con yên tâm chờ khi nào mà Thầy thấy Thầy bảo con bây giờ,
có một cái người thay thế con rồi Thầy rút vô.
(24:34) Gia
Hạnh: Thưa Thầy, như trong cái trường hợp giai đoạn đó, thí dụ trong
những cái thời gian mà mình cũng hơi rảnh rang đó thì mình có thể tham khảo
thêm những cái bài giảng của Thầy để cho cái tri kiến của mình nó rộng thêm được
không Thầy?
Trưởng
lão: Được chứ
con. Bởi vì những cái thời gian bây giờ mình còn đang ở trong cái động, mình tu
trong cái động mà, cho nên mình bồi dưỡng thêm cái tri kiến của mình bằng cách
nghiên cứu thêm những cái bài giảng, những cái cách thức Thầy dạy cách thức để
mà xả tâm đó. Mình nghiên cứu kỹ cho mình biết, thì lúc bấy giờ con cần có những
thời gian rảnh rang đó, thì tìm đọc nghiên cứu dần. Rải rác ở trong những cái bộ
sách như “Đường Về Xứ Phật” hoặc là “Những Lời Gốc Phật Dạy” hoặc là “Muốn Chứng
Đạo Phải Tu Pháp Môn Nào” đó, thì bây giờ mình lật lại. Hồi đó mình hiểu nó vậy,
nhưng bây giờ nó lại khác. Sau một thời gian mình tu tập tâm mình thanh tịnh,
mình đã hiểu pháp. Hiểu nó đi nó gần gũi nó sáng hơn.
Cho nên Thầy
mong là mấy con sẽ, thời gian nữa thì sẽ được giải thoát, muốn chết chừng nào
chết muốn sống chừng nào sống đủ rồi. Tôi không cần thần thông phép tắc gì hết,
chỉ cần làm chủ sự sống chết của tôi thôi, có bệnh tôi đuổi. Hôm rồi Thầy đi xuống
nhà thương thầy đi thăm Hòa thượng Thanh Từ, rồi đi xuống dưới bệnh viện để xem
coi cái phổi bệnh như thế nào đó, thì Thầy thấy trời ơi người ta đau bệnh quá
trời. Ghê lắm mấy con. Đi không có đến nhà thương thôi mà đến nhà thương thấy
đông nghẹt. Bởi vì con người ta tạo ác nên phải thọ lãnh những cái quả khổ, quá
khổ.
(26:36) Phật
pháp soi rọi, nó chưa có làm cho người ta sáng suốt để tự mình cứu lấy mình.
Cho nên cái cuốn Sống Với Mười Điều Lành đó, tức là hành Thập thiện, Thầy đã chỉnh
đốn lại để xin phép được in đó, để cho mọi người biết sống mười điều lành đó,
thì thân nó không bệnh. Mười điều lành. Mà nếu mà người sống không đúng mười điều
lành thì thân dễ bệnh lắm. Mà bệnh là một nỗi khổ. Thành ra Thầy cố gắng chỉnh
lại cái cuốn sách hành thập thiện, nhưng mà chỉnh lại Thầy để một cái tên bằng
ngôn từ Việt Nam hơn là những cái từ của Hán của người Trung Hoa, cho nên Thầy
mới “Sống Với Mười Điều Lành”. Còn cái kia để “Hành Thập Thiện” nghe nó Hán rồi,
chữ Tàu rồi. Vì vậy mà Thầy để cái tựa tiếng Việt của mình. Lần lượt Thầy chỉnh
đốn lại hoàn toàn là tiếng Việt của mình hết. Không có để nó lai lai những cái
từ của người Trung Hoa. Mấy con phải ráng mấy con. Con còn hỏi Thấy gì không
con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét