307-ĐÁNH GIÁ XẢ TÂM SAU KHI RỜI THẤT
(27:36) Minh
Đức: Dạ thưa Thầy, con thấy cô Trang có bảo là chuẩn bị nhập thất đó,
thì con cũng không biết là mình mức độ con bây giờ được chưa, để là thu xếp mọi
thứ bên ngoài xả hết mọi thứ để nhập thất được chưa? Con cũng không biết được nữa
xin Thầy chỉ cho con.
Trưởng
lão: Bây giờ có
chuyện như thế này để Thầy khuyên con. Con nhìn bây giờ ở trong cái nhà bếp, vì
có những người mà họ lo được rồi, thì con cũng chưa phải bỏ hẳn cái nhà bếp
đâu, con hiểu không. Xin vào trong thất một tuần lễ, mình sống một mình ở trong
thất, từ một tuần lễ đó mình coi xem xét những cái niệm này kia nó còn lo nghĩ
về nhà bếp cái gì cái gì đó mình tác ý mình xả có được không. Con thấy xả được
rồi, sau một tuần lễ con trình, con thấy ở trong thất tu an ổn lắm Thầy, con xả
như vậy như vậy, nó khởi niệm này niệm kia vậy con xả, con thấy con xả ra thì
coi như hoàn toàn nó không bị dính mắc vào những cái chuyện đó, thì lần lượt Thầy
thấy được, bắt đầu tiếp tục hai tuần. Vào đó một tuần thôi, rồi hai tuần tập dần
dần lên thôi. Đừng có gắng gượng.
Chứ đừng có
vô rồi mấy con không biết mấy con ức chế là không được. Không biết vô cái bắt đầu
mình tu cao quá rồi cái bắt đầu mình không biết xả mình cứ lo mình giữ cái tâm
đừng cho khởi niệm này kia nọ. Con vô tuần lễ rồi con mới thấy từng cái niệm của
nó, bởi vì cái nghiệp của mình làm, nó sẽ nhắc mình dữ lắm con. Do đó mỗi niệm
vậy đó, coi mình sẽ tác ý con mình xả làm sao, con tư duy quán xét như thế nào,
xả làm sao: “Bây giờ nhà bếp đã có nhiều người rồi, mày hết trách nhiệm
rồi thì mày phải lo tu chứ, cái trách nhiệm của mày là tu giải thoát chớ sao
mày cứ muốn làm nhà bếp?”
Con gạn lọc
cái tâm của con ngay chỗ đó, chứ nó cứ thấy cái trách nhiệm của con. Không phải
dễ đâu. Bổn phận trách nhiệm của mình mà. Mà mình bây giờ mình bỏ ngang như vậy
sao được: “Nhưng mà đây tao vào thất để xem xét của mày, ở ngoài kia mọi
người họ đã có người làm rồi, chớ mà không mà mày bỏ hay sao tao cũng trách
mày. Phải không. Còn bây giờ có người, tao nhất định vô đây một tuần lễ để tao
xem coi có những cái gì gì”, sau đó con trình Thầy, rồi con tư duy con xả
tâm như vầy đúng sai để Thầy xác định cho con cách thức tu cho đúng.
Chứ nhiều
khi con xả bằng cách ức chế, con hiểu không, mặc dù cái niệm nó khởi lên mà con
xả bằng cách con trình Thầy, Thầy nói không được, cái này con dụng như vậy là bị
ức chế nó rồi. Con phải tư duy quán xét thế này thế này thì con sẽ xả nó. Con
hiểu không. Con có thực hành rồi con mới trình cho Thầy, thực tế mà, Thầy giúp
con biết cách xả tâm. Chứ đâu bây giờ Thầy nói xả ai nghe cũng nói xả cũng dễ
mà vô tới chừng nó ức chế không hà. Con thấy cái trường hợp các thầy tu tập bị ức
chế nhiều lắm. Nó mà ức chế rồi con biết trời đất ơi, ức chế rồi nó thể hiện
qua cái tâm sân. Ức chế cái tâm của mình, nó dồn nén ức chế, nó không cho cái
niệm nó khởi ra. Tới chừng đó người ta đụng tới cái nó bùng lên nó sân, nó làm
dữ lắm con.
(31:06) Con
có nghe Minh Châu nói thầy Chơn Thành không? Là tiền bối đó mà dạy thế thì chết.
Phải không? Đó con thấy chưa. Bởi vì đó là cái sai mà không biết. Lẽ ra thầy
Chơn Thành khi mà Minh Châu nó nói rồi, thì thầy Chơn Thành nói: “Xin cám ơn thầy,
thầy giúp đỡ cho tui biết ơn thầy lắm, nhắc vậy là tôi biết ơn thầy, tôi cố gắng
tôi khắc phục”. Còn này ổng hậm hực. Coi như là mình tu ngon rồi đó, đâu có phải.
Không có ai ngon hết hà, tu giải thoát chứ sao lại ngon? Sao lại hơn? Mình nuôi
ngã mình sao. Mình nuôi, mình tu tập là mình diệt ngã cho nên vì vậy mình không
thấy hơn thua ai hết, người ta nói là người ta giúp đỡ mình, người ta nhắc cho
mình để cho mình đi vào cái chỗ tốt hơn, đẹp hơn, thì phải biết ơn chứ sao lại
sân, lại bực mình?
Nó nói, nhờ
nó nói vậy mà thầy Chơn Thành đêm đó không có ngủ được. (Thầy cười) Tội
thiệt! Thầy nói thiệt đúng là cái hiểu sai mà bị ức chế thôi. Cho nên lần lượt
Thầy sẽ có những bức thư, Thầy viết gởi cho thầy Chơn Thành hoặc là các con để
đọc thấy được cái sai, từ cái sai của người này mình rút tỉa cho mình chứ không
phải vì cái sai đó mà mình cười người ta, không phải. Lấy cái sai của người
khác để rút tỉa cho bản thân của mình trên con đường tu, cho nên càng ngày càng
tiến hơn. Con thấy chưa.
Con bây giờ
con thấy ở nhà bếp nó ổn rồi thì con xin vào thất con tập tu thử một tuần. Có
nhiều người rồi, vô lần lần mình tập từ từ, chứ không có vội vàng. Rồi ra đó,
bây giờ một tuần rồi con ra ngoài con tiếp xúc con phụ cái này cái kia nọ, rồi
con thấy cái tâm trước mọi người con xả như thế nào, nó thay đổi nhiều lắm à
con. Con vô thất rồi con xả rồi con ra con thấy tiến bộ. Bây giờ tôi sống tôi
biết nhẫn nhục tùy thuận bằng lòng tui vui vẻ với mọi người chứ tôi không bị
cái chấp của tôi nữa. Thì như vậy con thấy cái đó con giải thoát rồi, bởi vì
mình vô tu rồi mình xả từng tâm niệm của mình rồi, bây giờ ra các đối tượng
mình thấy mình hòa đồng với họ được hết thì tức là mình đã giải thoát rồi con.
(33:24) Minh
Đức: Con thấy, nhiều lúc không hiểu vì sao giống như con không hòa đồng
với mọi người được hết.
Trưởng
lão: Đó, chính
điều đó. Vô rồi quán xét rồi tư duy rồi chừng đó mới rút tỉa những kinh nghiệm
đó sau khi ra tiếp xúc với họ, sống với họ xem mình thấy cái gì mà mình đã rút
tỉa từ kinh nghiệm trong thất rồi đó, ra đó bắt đầu mình tiếp, cái bắt đầu mình
xả. Từ đó mình cứ vô thất mình rèn luyện cái sức tỉnh thức, cái sức tư duy quán
xét của mình, để khi mình trở ra mình tiếp xúc với mọi người, lấy các đối tượng
đó mình dùng cái tri kiến của mình, mình quán xét mình xả.
Ngay cái điều
họ nói, mình tác ý ngay liền, chặn đứng nó liền, hoàn toàn mình sống phải hòa đồng
hòa hợp với mọi người, không làm phiền ai hết, tức là mình giải thoát. Con thấy
không, mình phải tu như vậy mà. Tu như vậy thành ra một cái chuỗi dài nó làm
cho mình càng ngày càng tiến lên, chuỗi dài giải thoát. Chứ không phải muốn giải
thoát nó liền giải thoát được đâu. Không phải đâu. Phải tập cho nó thành một
cái thói quen giải thoát.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét