308-TỰ PHÁT TRIỂN TRI KIẾN GIẢI THOÁT LÀ HIỆU QUẢ NHẤT ĐỂ XẢ TÂM
(34:21) Minh
Đức: Thưa Thầy con hỏi thêm, phương pháp mình xả tâm, thì có phải con
hiểu là, ví dụ như có một niệm khởi lên, thì mình đối chiếu cái niệm đó, ví dụ
như với giới luật, với lời Phật, với lời của Thầy, hoặc là những cái gọi là cái
chân lý, mà mình thấy cái niệm nào sai, cái này là không đúng với giới luật,
không đúng với lời Thầy nói, không đúng với lời Phật thì mình xả. Nhưng vậy
đúng không Thầy?
Trưởng
lão: À, được!
Cái đó cũng áp dụng vào trong những cái mình đã học, về lời Phật dạy về những
giới luật Phật đã dạy, về những lời mà Thầy dạy, thì mình áp dụng vào, nhưng
không bằng cái tri kiến của con nó phát triển ra nó xả. Cái đó là cái chính của
mình đó con.
Cho nên từ
cái chỗ mà con dựa vào những cái ý của Phật, cái lời của Phật, cái lời của Thầy
giảng, rồi từng đó con phát triển cái tri kiến của con, cái xả của con, chứ
không phải là nhẫm trên cái lỗi mòn của Phật. Nhẫm trên cái lối mòn của Phật
coi như là mình đi trên cái lối mòn đó để mình xả tâm thì chưa phải là chính
trí tuệ của mình. Mà chính cái hiệu quả nhất là trí tuệ của mình nó phát triển,
nó xả tâm.
Bởi vậy Thầy
nói phải triển khai cái trí tuệ mà, cho nên đạo Phật gọi là đạo trí tuệ. Nó sống
bằng trí không hà, nó không để cái dục che đậy nó được, nó sống bằng trí nó phá
vỡ hết tất cả những cái ác pháp, nó phá vỡ tất cả những cái tâm dục của con người
hết. Cho nên vì vậy, mà nó phá vỡ tất cả mọi cái bằng cái tri kiến bằng cái ý
thức của nó, bằng cái hiểu biết của nó. Mà chính của con, bây giờ con chưa biết
thì con phải dựa vào những cái bài học, những cái lời dạy của Phật trong kinh
hoặc là những cái bài mà Thầy dạy, các con dựa vào đó hiểu rồi, mình triển khai
cái hiểu biết của mình ra, để xả. Thì nó làm cho tri kiến của con nó rộng lớn
mênh mông lắm, mà nó bén nhạy, chính của mình nó mới là hay.
(36:25) Đó
con thấy không, Phật dạy vậy chứ mà Thầy sống, Thầy nương vào cái chỗ Phật đó
mà Thầy thấy phải triển khai cái tri kiến này mới xả cái này, tại cái bản chất
của Thầy nó vậy.
Cho nên ai đến
rồi Thầy, cái xả của Thầy đầu tiên, thay vì ông Phật ông đâu có dạy cái điều
này, nhưng mà cái điều đầu tiên của Thầy là khởi một cái niềm vui trong tâm
mình, một nụ cười tha thứ. Đầu tiên xả tâm mình. Thương yêu và tha thứ đó là những
cái mà Thầy nói nãy giờ đó, là khởi sự ngay đó, ông Phật dạy mình Tứ Vô Lượng
Tâm, tâm Từ, tâm Bi, tâm Hỷ, tâm Xả chứ gì, nhưng mà Thầy sống với lòng thương
yêu tha thứ của mình.
Thành ra nói
về tâm Từ Bi giải thích, thì nó không,… khó hiểu quá. Đối với Thầy thì, trời
ơi dùng tâm Từ, dùng cái này kia nọ mà quán thì nghe nó không có gần gũi mình
chút nào. Nhưng hãy thương yêu họ trước cái đã, rồi tha thứ họ dễ dàng. Tức là
mình phải triển khai cái tri kiến thương yêu, tại sao tôi phải thương yêu? Đời
khổ quá! Tại sao chúng ta không nghĩ cái khổ? Ai cũng khổ hết, người ta khổ,
người ta sống trong ác pháp người ta càng khổ hơn, mình tại sao không thương
yêu mà lại không tha thứ?
Mình răn,
mình dạy mình bằng cách này, cuối cùng thì thấm nhuần được rồi, cái rồi ai nói
gì mình cũng nở nụ cười của mình thương yêu và tha thứ. Nó lộ ra cái gương mặt
của mình, nó không còn tức giận, mà nó cười, nó mỉm cười, nó vui vẻ, nó thấy
đáng thương chớ nó không phải là tức giận.
(37:36) Bởi
vậy Thầy nói, chỉ có nụ cười của mình là nó đem lại sự an vui cho mình cuối
cùng. Bất cứ một cái gì mình cũng cười, mình tạo cái niềm vui. Cho nên luôn
luôn mặc dù là không có một cái chuyện gì hết, nhưng mà trên gương mặt mình nó
cũng vui vẻ chứ nó không có buồn. Nhưng mà cái gương mặt mình, cái vui vẻ nó lộ
ra cái tướng của mình nó cũng hân hoan rồi. Chứ không phải là cứ tối ngày cứ mỉm
mỉm cười hoài thì cái thằng này điên rồi sao. Các phải không?
Nó tự nó
vui, nó vui từ ánh mắt nè, nó vui từ cái da mặt của nó nè, phải không? Chứ nó
không phải là cứ tập mỉm mỉm mỉm cười đó, không phải vậy! Tự nhiên, mình phải tập
mình vui mà kiểu vui rất là tự nhiên. Cái gương mặt của mình nó không có một
cái gì chướng ngại trong đó thì đó là cái niềm vui. Còn nó còn cái gì chướng ngại
thì chưa phải là niềm vui. (Minh Đức: mình gượng ép thì nó khác) Gượng
ép thì khác con. Cho nên Hòa thượng Nhất Hạnh dạy mình phải nụ cười đó: Hít vô
tôi mỉm cười, thở ra tôi mỉm cười. Trời đất ơi! Gượng ép kiểu đó chắc tôi làm
khổ tôi thêm, tôi cười bằng cách tôi gượng, chứ tôi khóc.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét