310-CÁCH ĐỐI TRỊ VỌNG NIỆM
(41:03) Minh
Đức: Con ngồi chơi, thấy có niệm thì con phải tác ý như nào.
Trưởng
lão: À, có cái
niệm gì đến thì mình dùng pháp tác ý, để rồi mình tác ý xong rồi, không phải dừng
ngay cái niệm đó liền mà tư duy quán xét cái niệm đó, để mình thấu suốt được từng
cái tâm niệm của mình, mà thấu suốt rồi thì nó xả. Có vậy thôi. Cứ phải hiểu
cái niệm của mình, rồi mình biết nó đang khởi cái niệm đó là cái niệm gì, ái kiết
sử hay là cái gì cái gì, hoặc là cái niệm đó tào lao, nó nghĩ tầm bậy tầm bạ
này kia đó, thì mình cũng biết rất rõ, phải tư duy biết được rồi, và khi biết
rõ rồi thì nó sẽ đi mất. Tại vì tôi hiểu nó quá rồi. Chứ đừng có thấy cái niệm
khởi ra thì: “tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, mình tác ý
vậy là nó dừng lại liền, nhưng chút nữa nó khởi lên. Cái niệm đó, bắt đầu mình
cũng nhắc cái tâm mình: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” nhưng
lôi cái niệm đó ra quán tư duy, “tao không để yên cho mày đâu”.
Sau một cái
thời gian rồi thì con không cần. Bởi vì cái niệm nào nó cũng giống giống cái niệm
nào hết. Đầu tiên con phải quán con thông suốt, sau đó rồi nó chỉ còn một cái
là nó hiện ra để nó làm động con chứ không phải là con không châm chước. Nhưng
mà, lần thứ nhất con thông suốt nó chưa nhằm nhò nó đâu, nó hiện ra. Lần thứ
hai con quán con tư duy, con tăng lên cái sự hiểu biết về cái niệm đó lần thứ
hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm. Sau năm lần, bảy lần hiểu biết nó rồi thì nó
không đến nữa. Còn mà nó không đến mà lát nó đến, lát nó đến là tại vì con cứ
nhát gan, biết vọng liền buông, cứ buông cứ buông nó tới hoài, nó không hết.
Cho nên mình phải tư duy quán xét, dùng tri kiến, dùng trí tuệ này mà xả từng
cái tâm niệm đó.
Thí dụ như
bây giờ nó khởi cái niệm nhớ về gia đình, mình có bổn phận phải lo cho cha mẹ
thế nào, mình làm con mà mình bất hiểu mình bỏ đi tu, cha mẹ mình như thế này
thế khác, để anh chị em lo lắng vậy không phải. Mình nghĩ như vậy mà, mình thấy
mình không phải mà, thì nó làm cho mình bồn chồn.
(43:25) Mình
nghĩ là bây giờ mình có ở gần cha mẹ thì mình chỉ nuôi nấng cha mẹ có bằng anh
chị em mình không? Bởi vì cha mẹ mình còn anh chị em của mình nữa chứ đâu của
riêng mình sao. Bây giờ mình đi tu rồi anh chị em mình sẽ lo lắng nuôi dưỡng
cha mẹ, thì trách nhiệm bổn phận mình phải tu sao cho thanh tịnh để về giúp cho
cha mẹ được giải thoát chớ. Chớ bây giờ mình lo như vậy, về nuôi dưỡng cha mẹ,
anh chị em của mày để ngồi không chơi sao, phải không.
Mỗi người lo
một công chuyện, anh chị em của mày không có tu được, thì phải lo nuôi dưỡng về
vật chất cho cha mẹ. Còn phần mày phải lo về tinh thần cho cha mẹ thì mày phải
nỗ lực tu đi để đền đáp công ơn sinh thành, cha mẹ sinh mình ra cực khổ chứ đâu
phải sanh ra mà mình lớn được liền sao, phải ôm ẵm nuôi cực quá cực. Tại sao
mày không nghĩ đến cái sự cực khổ của cha mẹ mà mày bỏ về, mày không tu như vầy.
Cho nên mày phải dừng ngay ái kiết sử này ngay liền. Cái này là cái ái kiết sử.
Một lần con
bảo nó dừng, hai lần con tư duy quán xét nữa, bảo nó dừng nữa, ba lần, bốn lần,
bảy lần thì nó không tới nữa. Tại vì mình thấm nhuần quá rồi, nó không tới nữa.
Còn nó còn tới là còn tư duy quán xét. Tại sao đã bảy lần rồi mà mày còn nhớ
cái chuyện này. Như vậy mày còn ấm ức cái chỗ nào đâu, anh chị em mày lo chứ. Tại
sao mà mày lại còn ấm ức, mày lo cái phần khác. Mỗi người con phải lo cho cha mẹ
một phần chứ. Chứ đâu có lý nào mà bây giờ tập trung cái lo cơm ăn áo mặc cho
cha mẹ không à. Như vậy chưa hẳn là báo hiếu.
Mà chưa chắc
gì ngoài đời mà người ta lo cho cha mẹ chỉ có một đứa con hai đứa con thôi, còn
bao nhiêu cái lo vợ lo con lo nhà lo cửa, chưa chắc đã được đâu. Mày lơ mơ mày
về đó mày dính vợ dính con còn khổ hơn nữa chứ đừng. Mình hù nó đi. Chứ mày chắc
mày về đó làm sao mà mấy cô gái ở xóm đó nó cứ chạy tới chạy lui, cứ nói thăm
ông già bà già chứ thật ra ngó mày đó. Mày lượng cái sức mày chứ không khéo mày
chết.
Thì mình phải
chỉ vô mặt nó ra, thì do đó lần lượt nó thông suốt rồi cái nó không tới nữa.
Cái niệm nó nghĩ là cái ông đó thông suốt thôi tới không có làm gì được ổng.
Quyến rũ người ta không nổi nữa thì thôi, cái niệm nó mất. Mà một số niệm trong
tâm tư của con, có một số từ hồi nhỏ mà con lớn lên con hiểu biết, thì nó ghi
vào cái tàng thức của con đó một số đó thôi, nó không còn có nữa. Mà nó ra hết
một số đó thì chỗ nào con cũng ráng đuổi hết rồi. Thì bây giờ nó đâu còn nữa
thì bây giờ ngồi chơi không có gì.
(46:10) Thì
ngồi chơi trong cái thời gian ngồi chơi bảy ngày bảy tháng bảy năm chứ không có
gì. Trong bảy tháng mà nó bất động tâm thanh thản thì mấy con đủ thần lực, Tứ
Thần Túc mà. Tới lúc bấy giờ, bây giờ con ngồi đây mà cha mẹ con ở ngoài miền
Trung miền Bắc, con vẫn thấy biết được. Con muốn biết mà. Cha mẹ mình mạnh khỏe
thế nào ra sao, rồi giờ cái duyên này mình về mình độ như thế nào, có đủ duyên
chưa. Con thấy biết cái duyên con đủ độ cha mẹ mình nghe lời hay là không nghe.
Con về mà bảo ông bà ăn chay, mày ăn đi chứ tao ăn được à.
Con thấy
không. Tức là mình hiểu liền là bây giờ chưa phải lúc mà khuyên. Nó phải có cái
dịp khuyên thì bắt đầu con sẽ thấy về cái tương lai đó, một ngày đó, mẹ mình bị
bệnh đó như vậy đó, về khuyên bà bà sẽ nghe. Thì con chờ cái giờ đó cái ngày đó
đến, mẹ mình bệnh đau mình về khuyên bà nghe liền. Chứ giờ bà mạnh khỏe như thế
này mà khuyên không ăn đâu.
Con hiểu
không? Cái trí tuệ nó sáng suốt như vậy nó nhìn thấy được cái chỗ đó. Cho nên
vì vậy mà tu hành nó lợi ích lắm. Cho nên một thời gian mấy con bền chí xả tâm
như bây giờ Gia Hạnh, con bền chí ở ngoài cái phần mà con kiếm, con cứ lo xả. Tại
tôi cao rồi tới chừng đó tôi vô thất có bảy bữa, tôi xong rồi. Chứ đâu phải vô
thất nhiều. Mấy người mà vô thất một mình nhiều là ức chế tâm. Còn người ta vô
thất là cái duyên người ta ở mà tâm thanh thản, an lạc như cô Như nè, bé Như
nè. Nó ngồi nó vui vẻ nó một mình nó chơi, nó không có chơi với ai hết. Nó an ổn
cuộc đời, nó sống an ổn, nó không chơi với một người nào hết mà nó chơi với
mình nó. Nó như con tê ngưu một sừng. Con thấy không. Đâu phải tu viện mình
không có người. Có người người ta tu tự nhiên, tu giải thoát mà. Nó không buồn
lo gì cha mẹ, bây giờ không còn đến không còn lui gì như hồi trước nó mới đến
còn nhớ nghĩ, sau thời gian tu rồi cái tri kiến nó đã quán xét thấm nhuần rồi,
thì bây giờ nó đâu còn nghĩ gì nữa đâu, hết rồi. Thì ngồi chơi.
(48:25) Minh
Đức: Dạ thưa Thầy cho con hỏi là về cái phòng hộ 6 căn, nói chung là
khi mình vào thất, bình thường mình tỉnh táo thì ngồi chơi đúng không Thầy, có
chướng ngại ví dụ như buồn ngủ thì mình đi kinh hành?
Trưởng
lão: Phải rồi,
có buồn ngủ thì đi kinh hành, giờ giấc con phải biết sắp xếp những cái giờ giấc.
Ban ngày thì khi ăn cơm rồi, thì có thể mình đi kinh hành một vòng, ăn rồi đó
mình đi kinh hành một vòng, vào đó nằm nghỉ, chớ không ngủ con. Không cho ngủ.
Ngủ nó mê lắm, nó si lắm. Chỉ có tối từ mười giờ tối đến hai giờ đó, thì giờ đó
mình cho ngủ. Còn nó có buồn ngủ ngoài giờ đó thì mình cứ đi kinh hành, đi chơi
thôi, đi động nó không ngủ, rồi riết nó quen nó không buồn ngủ nữa, nó tỉnh.
Cũng như Thầy
bây giờ đâu có ngủ. Thầy không có ngủ chút nào hết Thầy nằm chơi. Rồi công việc
gì đó thì mình làm. Có khi một hai giờ khuya Thầy còn làm việc mà. Nó không có
ngủ, mà giờ có nằm xuống thì nằm kiết tường như vậy đó, cái tâm nó tỉnh táo nó
thanh thản an lạc vô sự, nó bất động, nó kéo dài một hai tiếng đồng hồ hoặc ba
bốn tiếng đồng hồ, sáng Thầy dậy nó tỉnh táo vậy thôi, xách chổi xuống dưới
quét này kia không có làm gì hết. Tại vì nó tỉnh chứ nó đâu có ngủ, tại sao
Thây không ngủ mà sao Thầy không bệnh, mà không có lừ đừ không có bết gì hết. Tại
vì nó không buồn ngủ làm sao lừ đừ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét