311-CÁCH PHÒNG HỘ SÁU CĂN
(49:37) Minh
Đức: Con ví dụ như là con nhập thất mà nhìn ra ngoài thì con có tác ý
phòng hộ gì không Thầy?
Trưởng
lão: Không, nó
nhìn nó thấy gì cũng biết nhưng mà nó thấy cái bông đó sao đẹp quá, cứ nhìn ra
ngoài, thì con tác ý không có đẹp, trên đời này không có đẹp gì hết, cái tâm bất
động mới đẹp, mà thấy dính mắc vào cái bông đó là không đẹp, mày phải xả cái tâm
ra đi, dùng tri kiến tác ý. Cho nên vì vậy mà cuối cùng nhìn cái gì mà nó dính,
sao lại có con chim lạ, chim thì chim chứ lạ cái gì, ủa tới giờ này mày không
biết chim nữa? Chim thì có con vầy con khác chứ làm gì, con chim là con chim chứ,
con lớn con nhỏ.
Cho nên vì vậy
con nhìn mọi đối tượng, mọi vật bên ngoài hễ dính vô chỗ nào là con xả ra chỗ đấy,
để cho nó không dính nữa, không để nó theo dõi cái hình sắc đó mà lôi cuốn con,
thì như vậy là con giải thoát. Chứ đừng có ngồi mà không thấy cây thấy cỏ không
thấy gì mà nó không dính đâu. Chớ nó nói “trời bữa nay cây này mát quá”, “mày
dính rồi, mát thì kệ nó chứ ở đấy mà mát”.
Minh Đức: mình vẫn sống bình thường mà
mình không dính mắc?
(50:54) Trưởng
lão: Mình không khởi cái niệm mà mát này kia của cái cây đó, mình thấy
nó xum xuê mát chứ gì mà mình khởi cái niệm thấy mát đó là không được. Nó mát kệ
nó chứ, đâu có phải chỗ mày mát đâu. Thành ra mình gạt phắt đi thì nó không
dính vô đó nữa. Nó cũng thấy biết cái cây đó rậm rạp mát mẻ bóng mát này kia,
mà cây nay lên sum nó cũng biết, nhưng nó sum kệ nó, chuyện của nó chứ đâu phải
chuyện của mày mà sao mày dính vô đó. Thì do đó mình cứ gạt phắt đi, sau đó
nhìn cây này với cây kia nó cũng y như nhau nó không bị dính nữa.
Nó nhìn cái
xe này với xe kia nó không thấy, ôi trời hôm nay có cái xe kia sao nó lạ mới
quá. Lạ cái gì, mới gì của nó chứ đâu phải của mày đâu. Cho nên nó không bị
dính cái gì hết, tức là mình dùng có cái pháp tác ý, đó là đầu tiên mình tác ý
nhắc nhở nó để cho nó không có bị dính mắc theo mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của
mình. Sau đó rồi nó chỉ cần tác ý, thấy cái xe là nó hướng tâm liền cái xe là
cái xe chứ nó không có. Nó biết cái xe đó màu trắng, màu đỏ, màu xanh nó biết
mà nó không khởi ý nữa thì nó hướng tâm nó biết thôi nó không có gì.
Chớ không phải
nó không biết cái xe. Nó biết, mà nó không có nói cái xe này sao mà màu đẹp
quá, màu vàng đẹp quá, màu trắng kia đẹp quá, màu đen này đẹp, nó không có khởi
ý tới đó đâu. Cái xe nào nó thấy cũng vậy thôi chứ không có thấy đẹp. Con nhớ
chưa. Cho nên nó thấy rất là bình thường, mọi cái xe nó không thấy cái nào tốt
xấu nữa hết, mà cái xe này tốt cái xe kia xấu là nó bị dính mắc. Dính mắc của
cái mắt thấy. Cho nên tu rồi mình thấy cái tri kiến của mình nó hay lắm, khi nó
thấy mình dính mắc nó biết liền.
Cũng như
mình ngồi đây, cái bắt đầu nghe có cái mùi hoa gì thơm thì thơm kệ nó, chứ
không, trời hoa này thơm quá thì dính rồi. Thành ra nó bị cái mũi của mình hít
vô cái mùi thơm nó dính vào. Cho nên mình có cái niệm là mình tác ý. Tức là cái
tỷ thức của mình chớ không phải ý thức đâu, cái tỷ thức nó phân biệt cái mùi
hương nó nói ra đó, chứ không phải cái ý thức mình nói đâu, nhưng mà mình thấy
như cái ý của mình nói ra chứ không phải. Cái tỷ thức, cái ngửi là cái tỷ, tỷ
là lỗ mũi, còn nhãn là con mắt thấy cái vật đó, cái bông đó đẹp này kia là nó gợi
thấy ra nó bị dính vô đó, thì cái đó là cái thức của cái nhãn, của con mắt nó bị
dính vô rồi.
(54:12) Gia
Hạnh: Cái biết riêng của từng cái?
Trưởng
lão: Từng cái
nó có cái biết riêng của nó con. Nó có cái thức riêng của nó, cho nên ý thức là
có cái phần nó khởi cái niệm ở trong đầu của nó thôi, còn tất cả những cái mắt
thấy, tai nghe đều là của cái tụi kia hết chớ nó không có đâu. Nhưng mà mình thấy
sao cái ý của mình chứ sự thật không phải đâu. Cái ý con ngồi đây nè bây giờ
con thấy từng cái niệm nó khởi ra đó là thuộc về ý. Mà con nhìn ra ngoài con thấy
cái bông cây cái này cái kia là mắt. Cái thức của mắt nó biết được cái đó, chớ
còn cái ý nó không có biết đâu. Nó không hoạt động cái chính này đâu. Bởi vì
con người chúng ta có sáu cái thức: mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý mà. Anh nào
làm việc nó theo cái phận sự của anh đấy, không phải anh này thấy để anh kia biết
thì không có được cái chuyện này.
(54:58) Gia
Hạnh: Nhưng mà thưa Thầy còn nhiều điều kiểu như người ta dính trong
cái đó là người ta cho rằng cái ý thức không. (TL: Họ cứ nghĩ là Ý thức
không) Họ nghĩ là cái ý thức không, chứ không nghĩ từng cái biết của từng
cái thức của từng cái căn?
Trưởng
lão: Họ đâu có
ngờ. Bên Thiền Tông nó đâu có ngờ cho nên Tánh thấy, Tánh biết nó nghe thôi, chứ
Tánh ngửi, Tánh nếm mùi vị sao nó không nói, mấy cái này nó không nói ra. Mà nó
chỉ biết nó thấy tánh nghe thôi. Cái thấy, cái biết, cái nghe thì nó dễ rồi,
nhưng mà cái ngửi cái mùi hương thì cái mũi của mình mà, phải không, cái lưỡi
mình nếm cái vị đó đắng cay ngọt bùi mình biết mà. Vậy tại sao mấy cái này
không Tánh?
Cái kia tánh
được thì cái này cũng phải tánh chớ, sao lại họ không nói tánh? Thành ra nói thật
sự ra một con người chúng ta sống, mà nói về cái sắc uẩn, cái thân của chúng ta
thì nó có sáu cái biết: mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý. Mà khi mình rành được tất
cả những cái này, thì cái ý làm việc thì mình biết cái ý, mà mắt làm việc là biết
cái mắt, cho nên mình nhắc ngay liền, con mắt mày dính mắc rồi, xả xuống đi,
không có thấy hình sắc đó mà dính vô được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét