312-NHẮC TÂM BẰNG BÀI KỆ
(56:20) Minh
Đức: Thưa Thầy là bình thường trước là con có tu theo thời khóa, nói
chung là quán sát Định Vô Lậu con thấy chưa có sâu lắm. Nhiều cái niệm khởi lên
thì con thấy con quán chưa thấy sâu sắc lắm. Nhưng mà con hay tác ý Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự hoặc là đi kinh hành, thỉnh thoảng con tác ý bằng
cách con đọc những bài kệ như “buông xuống đi”, hoặc bài kệ của Thầy mà quán
xét tâm không động gì đó. Thỉnh thoảng con đọc như vậy và con bảo tâm không
dính mắc, như vậy có sai không Thầy?
Trưởng
lão: Không con.
Cái gì hầu hết là mình chưa thấm nhuần. Cho nên thí dụ bây giờ mình thấy mình
nói mình buông xả, nhưng mà chưa chắc là đã thấm nhuần được cái sự buông xả
đâu. Cho nên thường có các bài kệ mình nhắc, “Buông xuống đi, hãy buông
xuống đi, cứ giữ làm chi có ích gì, thở ra chẳng lại còn chi nữa, vạn sự vô thường
buông xuống đi”, mình vừa đi vừa nhắc vậy, mà nó cứ thấm nhuần thấm
nhuần như vậy có nghĩa là thấm nhuần cái bài Buông Xả, nhưng mà tới chừng đụng
chuyện cái nó xả rồi con. Bởi vì “vạn sự vô thường buông xuống đi”. Nó nhớ liền
cái bài kệ câu thơ liền con.
Còn bình thường
thì mình đã thuộc lòng rồi. Có phải không, nhưng nó chưa thấm nhuần đâu. Cho
nên con đi kinh hành con cũng nhắc. Mình đi để tỉnh thức thôi, lâu lâu mình nhắc
đọc bài kệ cho vui vậy thôi, mình đâu có làm nhiều. Lát lâu lâu mình đọc cái
bài kệ, nhưng mà không ngờ nó thấm đó. Nó thấm để mà xả đó. Đụng ai có nói gì
thì “vạn sự vô thường buông xuống đi”, thì nó làm cái tâm mình thấy
thoải mái dễ chịu quá, không còn tức giận.
(58:11) Thì
đó là do cái chỗ huân, huân cái đó nó thành ra cái buông xả. Bởi vì những cái
bài kệ nó có lợi lắm mấy con. Nó ngắn gọn mà nó có đủ ý ở trong đó, cho nên các
con học rồi biết cách tu để cho nó thấm nhuần, chớ mình học thuộc lòng rồi mà
không có tu tập như vậy đó, không có nhắc tới nhắc lui vậy nó không có thấm nhuần,
cho nên đứng trước đối tượng nó xả không có được. Nói thì được, chứ xả không được.
Còn trái lại
là mình thấm nhuần được rồi, thì ngay đó nó nói: “Vạn sự vô thường
buông xuống đi”, nó bị cái chướng của nó rồi, nên nó nhắc nó liền, thì ngay
đó thấy nó thoải mái quá. Nhờ cái bài kệ này mà tôi thấy tôi buông xuống được rồi.
Đó con thấy. Cho nên càng tu tập càng thấm những cái điều mà Thầy dạy, mấy con
thấm nhuần được thì mấy con sẽ mau lắm.
Còn khi mà mấy
con dụng công mấy con tu cái gì đó, thì mấy con nhắc mấy cái lời của Phật dạy,
thì mấy con sẽ thấy buông xả được liền, không phải dụng công nữa. “Pháp
ta không có thời gian đến để mà thấy”. Nghĩa là không có cần phải tu đâu,
ông Phật ông nói Pháp ta không có cần tu đâu. Cái câu đó là như vậy đó. Chỉ
mình đến với nó là thấy giải thoát rồi. Đó con thấy không ông Phật dạy mình rồi
đâu có phải tu. “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” mà
ai cũng ngồi đó gò bó mà tu vậy là sai. Phải không? Tu giữ cái tâm bất động là
sai, mà đến để thấy nó giải thoát thì đó là bất động - thanh thản - an lạc - vô
sự, đến thì mình thấy rồi, đâu phải tu đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét