313-ÔM PHÁP THÂN HÀNH NIỆM PHÁ HÔN TRẦM
(59:29) Minh
Đức: Cái này con hiểu là cái tu đó, thì thực ra là minh nên dạt những
cái chướng ngại của mình đúng không Thầy? Tức là, đơn giản nhất thường xuyên nhất
như là mình tham ngủ chẳng hạn, thì cái tu đó mình đi pháp Thân Hành Niệm v.v,
kinh hành thì cái đó là cái tu, còn cái ngồi chơi là cái giải thoát đúng không
Thầy? Cái đó là không có thời gian đến để mà thấy đúng không Thầy.
Trưởng
lão: Ờ nó không
có pháp. Còn bây giờ con đi kinh hành để con phá cái hôn trầm rồi phải có pháp.
Chớ còn không có pháp nó buộc con. Bây giờ mà ngồi chơi mà cứ buồn ngủ quá trời
thế này thì chắc chết tôi rồi. Có phải không? Như vậy là không có pháp, ngồi
chơi không thể được. Mà bây giờ nó tỉnh bơ ngồi chơi thì nó thanh thản, an lạc,
vô sự, bất động rồi. Thì tới chừng mà nó tỉnh như vậy là cứ ngồi chơi chứ không
có tu. Tu là bị dính trong cái pháp là mình có kẹt cột ở trong cái pháp rồi,
cũng như lấy dây mà buộc mình rồi. Thì như vậy không giải thoát. Phải không?
Còn bây giờ
buồn ngủ quá trời mà tôi không chịu đi kinh hành pháp Thân Hành Niệm thì như vậy
là tôi ngủ sao. Bây giờ bị cái chướng này, tôi không phải lấy cái pháp này mà
tôi quét cái chướng này ra, nhưng mà cái chướng này hết thì tôi không dại gì mà
tui ôm pháp Thân Hành Niệm tui đi hoài. Cho nên có một số người cứ ôm pháp Thân
Hành Niệm, tưởng rằng ôm pháp Thân Hành Niệm tu chứng đạo chứ gì, ôm riết đâu
có chứng đạo được.
(1:00:25) Nhưng
mà cái điều kiện mà mình ôm pháp Thân Hành Niệm là để phá cho được cái hôn trầm
thùy miên là phải kiên cố như cỗ xe. Phải không. Phải biến nó thành một căn cứ
địa, nghĩa là tác ý như thế nào để mà nó liên tục nó chặt chẽ như thế này này,
nó mới phá được hôn trầm. Chứ còn anh tác ý mà kiểu lơ mơ lơ mơ, vừa đi tác ý
mà vừa ngủ thì thôi rồi. Cái căn cứ địa của anh nó lỏng lẻo quá rồi, giặc nó vô
chiếm mất rồi.
Cho nên pháp
Thân Hành Niệm Đức Phật dạy rất hay mà, mình phải biến thành căn cứ địa, trở
thành một cỗ xe kiên cố, hễ không tập nó thôi. Bởi vì mình bị gặp ác pháp rồi,
chướng ngại pháp rồi mà nếu không sử dụng cái này thì không thể nào mà phá được.
Trời đất ơi ngồi cứ lẳng lặng lặng lặng xuống vầy, mà bây giờ lúc này chín giờ
rưỡi gần mười giờ rồi nó cứ gục tới gục lui vậy chịu sao nổi. Thì bắt buộc phải
đi Thân Hành Niệm mà phải tạo làm sao mà cái sức tỉnh của nó kiên cố như cỗ xe.
Tức là hành
động của nó liên tục cái này rồi tới cái này, liên tục với nhau không kẽ hở
không cho giặc xâm chiếm vô. Chớ không mình đi nghĩ cái này nghĩ cái kia vô thì
không được.
Minh Đức: Nhưng mà như bắt đầu thì nó vẫn
còn đúng không Thầy, lần đầu thì vẫn còn nhiều không xả được.
(1:02:11) Trưởng
lão: Bởi vậy khi mà phá hôn trầm thùy miên đó, thì phá luôn cả vọng tưởng.
Cho nên khi mà con ngồi lại mà tỉnh táo mà nó không bị hôn trầm thùy miên hoặc
sau cái niệm này niệm kia liên tục ôm pháp Thân Hành Niệm dẹp hết luôn. Để biến
thành cái thân hành của mình nó trở thành kiên cố như cỗ xe như căn cứ địa. Cái
thân hành, cái đi cái đứng cái đưa tay, cái đứng lên ngồi xuống, làm sao mà nó
kết hợp như căn cứ địa, thì không có niệm nào vô nó được.
Thì như vậy
là quét sạch vọng tưởng chứ gì. Nhưng mà nó không dùng cái đó để đi đến chỗ giải
thoát được, chỉ phá nó thôi. Rồi hết nó rồi, ngồi chơi tự nhiên bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự. Bởi vậy Phật pháp thì dạy rất rõ nhưng mà cái người không
có kinh nghiệm tu con đường giải thoát thì dạy sai mất. Còn tu như Thầy, Thầy
biết cái đó là chỗ đó bị dính mắc vào đó hết tu như vậy là chết rồi, cho nên Thầy
dạy là đúng. Phá luôn, giải thoát tốt, không có bị nữa.
Minh Đức: Thì con tư duy là trạng thái
Chân lý giải thoát ấy, tâm bất động - thanh thản - an lạc - vô sự, trạng thái
đó không phụ thuộc bất cứ cái gì, thì chứng tỏ rằng là không có pháp nào trên
đó nữa, thì đó phải là, nó không phải tu mà có được?
(1:03:46) Trưởng
lão: Ờ, nó đâu có tu nữa con. Bởi vì thanh thản mà tu nữa thì trật. Nó
tự nhiên, Thầy nói tự nhiên tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự là không có
một pháp nào tu trên đó nữa, mới giải thoát.
Mà tại vị
tâm mình bị chướng, bây giờ buồn ngủ là chướng, si rồi. mà bị niệm này niệm kia
thì tham sân nó mới khởi niệm này niệm kia chớ. Do đó buộc lòng tôi phải sử dụng
cái pháp mạnh hơn, tôi bắt buộc tâm không bao giờ còn khởi niệm được nữa, dùng
pháp môn Thân Hành Niệm để không phải không khởi niệm, mà dùng pháp môn Thân
Hành Niệm kiên cố vậy thì hôn trầm thùy miên, tức là niệm si của mình nó đâu
còn.
Nó quét nó tỉnh,
rất tỉnh mà. Mà khi tỉnh rồi tôi không có điên gì mà tôi cứ đi hoài. Con hiểu
không. Cho nên tôi ngồi lại tôi chơi. Mà anh có lơ mơ anh có lôi niệm ra là tôi
dùng cái pháp này tôi dập đầu nó xuống. Chứ tôi ngồi chơi mà tôi không có pháp
thì làm sao tôi thắng anh. Nó đánh tôi quá trời luôn, tan nát. Nó cũng có quân
đội của nó dữ lắm con. Cái vọng tưởng của mình coi vậy chứ cả bụng của mình nè,
cả bầy bầy bầy dưới đất chứ đâu phải. Ngồi một mình không biết nó lôi. Còn có
người này người kia nói chuyện vậy chứ không thấy nó lôi đâu, mà một mình mình
nó mới lôi ra.
Rồi hôn trầm,
một mình mình lúc đấy nó nghe không niệm rồi nó bắt đầu nó tới hôn trầm đó. Hai
cái anh này nó thay nhau. Tao đánh chiến thuật này, tao đánh mà không thắng tao
cho hôn trầm vô, đánh mày cho mày lật mày đi. Mà mình không có phương pháp thì
mình thắng nó không nổi.
(1:05:24) Gia
Hạnh: Cũng như nhiếp tâm với an trú vậy hả Thầy?
Trưởng
lão: Ừ nó vậy
đó con. Còn ngồi chơi chính là giải thoát. Cho nên mấy con càng ngồi chơi nhiều
là giải thoát. Mà nếu mà ngồi chơi nhiều mà không bị ba cái này thì ngồi chơi
nhiều không được thì tức là còn ôm pháp chưa giải thoát đâu. Các con quét nó
đi, quét giặc cho sạch nó đi rồi ngồi chơi mới được. Cũng như đuổi giặc ra khỏi
đất nước rồi bây giờ hòa bình rồi thì ngồi chơi chứ đánh ai nữa? Bây giờ chỉ lo
kiến thiết đất nước của mình thôi. Mà kiến thiết đất nước thì ngồi chơi đó thì
tâm bất động thì đó là kiến thiết đất nước.
Minh Đức:Thưa Thầy, nếu một tuần con xin vào,
như con thì nên cảnh giác điều gì nhất? Với tâm con thì cần điều gì nhất Thầy?
Trưởng
lão: Con muốn
nói sao?
Minh Đức: Tức là con xin vào một tuần con
tu một tuần.
Trưởng
lão: Rồi được rồi,
con nên tập. Thầy nói bây giờ mấy con, thí dụ như bây giờ không có người mà con
lo cho nhà bếp đó, thì đó là cái duyên chưa đủ, mình phải giúp đỡ cho Chúng. Phải
không. Mình sẵn sàng hy sinh mình giúp đỡ không có ngại gì hết. Mà bây giờ
chúng đã có nhiều người lo nhà bếp rồi, được rồi tôi sẽ vào thất tôi tập. Tập một
tuần thôi, rồi tôi ra một tuần tôi sống tôi hòa đồng với quý vị coi tôi xả được
bao nhiêu.
Tôi thấy tôi
về tôi ra đây, sao tôi tùy thuận nhẫn nhục quá hay rồi, vậy thì kế một tuần nữa
vô nữa. Rồi tôi ra nữa, bây giờ tâm tôi như cục đất trước quý vị, quý vị muốn
đá đâu, lăn qua lăn lại gì được hết, tôi không có giận nữa. Rồi bắt đầu vô thất
bảy ngày chứng đạo. Bởi vì ai đá qua đá lại mà mình cứ như cục đất thì coi như
là giải thoát trước cái đối tượng rồi. Bây giờ vô thất thì còn bảy ngày nữa thì
thôi đủ thần lực chứ gì. Con hiểu chỗ đó chưa. Đâu phải lâu, Phật pháp mà đâu
có chuyện mà tu từ năm này đến năm khác. Mấy người xí gạt tôi à.
(1:07:31) Gia
Hạnh: Nhưng mà cái giải thoát Thầy nói đó cũng có từng cấp chứ Thầy,
mình nói giải thoát chứ giải thoát ở cái cấp đó thôi.
Trưởng
lão: Thì ở cái
cấp đó con ra con tiếp duyên thì con giải thoát được cái cấp trí tuệ tri kiến của
con rồi. Phải không. Bây giờ con mới vô thất để mà con dùng cái tri kiến của
con xả từng cái tâm niệm này, rồi bắt đầu con ra áp dụng vô thì con thấy hoàn
toàn trước đối tượng cái tri kiến con bây giờ nó áp dụng được, nó xả ghê gớm mà
cái sức tỉnh ai nói gì cũng không có lọt qua cái tri kiến của nó, nó hiểu biết
hết, nó gọn ghẽ quá rồi. Bắt đầu vô thất một lần nữa, bắt đầu bảy ngày chứng đạo
đủ thần lực.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét