314-ĐỘ NGƯỜI HỮU DUYÊN
Tu mau vậy
chớ. Rồi bắt đầu tu rồi đó, tu mà vô bảy ngày rồi nó đủ thần lực rồi, thì bắt đầu
ngồi chơi coi mình có duyên ở chỗ nào. Có duyên thì ra độ mà không có duyên ngồi
chơi, tôi không ra. Tôi ra nói mấy người có nghe không. Tôi không ra, tôi ngồi
chơi một mình tôi cho sướng. Rồi chờ cái duyên, chẳng hạn mà bây giờ trong cái
giai đoạn này thì thí dụ bé Như đó, nó quan sát nó chưa thấy có đủ duyên độ những
người nữ bên nó, nó không ra đâu.
Nhưng mà từ
đây về sau, một năm này năm nữa có nhiều người đến đây thì cái số người sau này
có duyên rồi, bắt đầu đến nghe nói bé Như tu vậy giải thoát rồi, mấy người này
quá ngưỡng mộ, thì nó biết cái duyên nó tới rồi, bấy giờ nó ra giảng đạo thì mấy
người này theo tu với nó, con hiểu không? Chứ mấy cái người mà từ lâu tới giờ
mà Thầy hướng dẫn, con hướng dẫn, bây giờ bé Như ra nói họ không có tin đâu. Họ
không tin tức là không duyên. Cho nên nó đâu có điên gì mà giờ nó ra. Các con
hiểu chưa. Bởi vì nó thấy nó biết rồi, nó không ra, nó ngồi chơi cho sướng. Sau
khi mà có những người có duyên với nó rồi nó sẽ ra độ. Người tu vậy đó.
(1:09:32) Gia
Hạnh: Cô này sao xả tốt thế, hình như thời gian cô ở đó tới giờ là một
năm, như vậy là cô tu rất đúng đường.
Trưởng
lão: Đúng đường
đó con. Sau khi Thầy cho những câu hỏi cho những bài rồi, trả lời Thầy đúng
pháp rồi, nhỏ này tu đúng. Còn bao nhiêu trật hết rồi, thì tức là tu sai pháp rồi
không chứng. Còn này tu đúng. Mà sự thật Thầy nói được, lúc mới vô coi nó có độc
cư không. Đúng bỏ nó đâu như bây giờ một mình nó cũng như con tê ngưu vậy, ai
làm gì cũng được. Trúng rồi nó đâu còn ngán chỗ nào nữa đâu.
Gia Hạnh: Nhưng mà thưa Thầy, con nhìn thấy
thí dụ trong quá trình vừa qua Thầy cũng chuẩn bị rất là nhiều nhưng mà làm như
cái thời điểm những người tu chứng chưa tới, chưa đúng duyên thành ra nhiều khi
nó chưa có người. Nhưng mà thời gian sau này con thấy là Thầy mở ra rất là rộng
rãi về cái vấn đề mà để đào tạo, vấn đề mà chọn người này kia đó, con nghĩ là
tương lai thì chắc nó sẽ có nhiều.
Trưởng
lão: Phải rồi
con, nó sẽ có nhiều người con. Nam nữ có đủ hết.
Gia Hạnh: Dạ, chớ không phải ít. Bị vì
làm như nó có đủ duyên rồi đó Thầy, thành ra con thấy cái hướng của Thầy như vậy
thành ra, con nói nó thôi giờ vậy xin Thầy hoàn việc khác lại, con vô trong này
cho nó dễ.
(1:10:58) Trưởng
lão: cho nên mấy con biết nó đủ duyên nó mới được còn không đủ duyên,
thường thường là những người muốn tu là người ta sẽ đến chùa này chùa kia nên
chịu ảnh hưởng quá nặng rồi. Mà chưa có đủ duyên thì họ đến để tu để xem xét để
thử thôi chứ sự thật chưa quyết tâm đâu, cho nên họ đến đây: “trời ơi
tu kiểu này sống một mình khổ quá”, rồi họ bay ra hết. Con hiểu không.
Cho nên vì vậy
mà họ đọc sách Thầy họ cũng thấy hay, nhưng mà sống vô họ đụng cái hạnh độc cư
thì họ bung ra liền: “Trời đất ơi khổ gần chết. Sống một mình nó buồn bã vô
cùng lận”. Thành ra họ bị bung cái chỗ hạnh độc cư. Cho nên Thầy nói đúng là
cái hạnh độc cư nó cản đường những cái người tu chơi, tu không thật, nó đưa họ
đi ra hết. Cho nên từng đó nó có thời gian dài như vậy nó mới đủ duyên để cho
cái người sau này người ta mới nỗ lực. Những người đó họ đi qua rồi thì mấy con
thấy, như mấy sư mấy thầy còn gặp con mà nói này nói kia rồi đó, là cái hạng đã
tu lâu năm rồi đó chứ không phải ít đâu, năm bảy năm rồi. Nhưng mà hạng đó coi
như là họ đã nhiễm ô những phương pháp của Đại Thừa nhiều lắm rồi. Cho nên họ cứ
nghĩ như vậy vậy là chứng này kia, họ muốn nghĩ làm sao cho cái niệm đừng có khởi
thì họ mới nhập thiền định. Nhưng mà không ngờ là Phật pháp dạy phải ly được ác
pháp chứ không phải ức chế ý thức. Họ không ngờ cho nên họ cứ bị cố chấp cái
đó, cho bây giờ Thầy có nói họ cũng không có đủ niềm tin đâu.
Cố chấp nó
ghê gớm lắm, bởi vì nó thành một cái thói quen của họ rồi, mà bị cái pháp nữa rồi,
rất khó. Cho nên lần lượt rồi cái người sau rồi kế người sau người sau, bây giờ
tất cả người sau đó có người tu chứng, giải thoát hoàn toàn thực tế mà họ nhìn
thấy hoàn toàn mà chớ đâu phải nói đùa được. Do đó lần lượt rồi sẽ có những tín
nhiệm. Cái thời điểm nó sẽ đến lúc mà có nhiều người tu chứng. Đức Phật còn có
thập đại đệ tử mà. Thầy bây giờ chưa có thập đại đệ tử mà, thầy chưa.
Gia Hạnh: Nhưng mà như vậy thưa Thầy, nếu
mà như vậy ở ngoài đó mình phải khép người ta cho nó chắc phải không Thầy, nếu
được hay không được thì cho ra hết
(1:13:25) Trưởng
lão: Đúng rồi. Đặng cho nó dễ mà các con. Chứ lỏng lẻo nó vô trong này
là nó quậy hết, tan nát hết. Thành ra ở ngoài cái mặt của con là khép kỷ luật rất
là chặt. Được người nào tốt người nấy mà không được, dẹp. Mình không cần. Bởi
vì mình cần một số ít mà tu chứng, nam cũng vậy mà nữ cũng vậy. Phải không, mấy
con yên tâm. Thầy còn đây mà chưa chết đâu. Thầy chưa…
Gia Hạnh: Những cái pháp, cái cách hướng
dẫn thí dụ như những người đăng ký vô để xuất gia tu học lâu dài đó Thầy, như vậy
mình cũng vẫn áp dụng những cái phương thức cũng như trong sách vở Thầy dạy, đi
từ căn bản này lên căn bản kia, rồi tới nhiếp tâm an trú cho nó chắc chắn ?
Trưởng
lão: Mà con cư
khép vô cái hạnh độc cư, vô đó là khép họ vô đó. Bắt đầu chấp nhận vô đây tu để
giải thoát chứ không phải vô đây năm ba ngày rồi về. Ở đây không có chấp nhận
những cái người mà tu năm ba ngày, tu thử, tu chơi đó đâu, không phải. Ở đây
không có đến chơi, mà có quyết tâm tu thì ở lại đây tu tới chứng đạo thì chúng
tôi chấp nhận cho ở. Rồi cái nội quy cái kỷ luật của mình đưa ra, thấy được
không? Được thì chấp nhận, rồi bây giờ làm được, ký tên.
Rồi bắt đầu
con hướng dẫn cách thức con ngoài đó, đúng kỷ luật của nó con khép vô. Được
xong rồi cái người nào mà thấy được rồi thì ngay đó mình đưa vô khu của mình,
chuyên tu trong này. Còn cái khu ở ngoài đó ai ở không được thì cho về. Có vậy
thôi. Chớ họ bao giờ người ta đến ở ngoài chỗ con người ta cũng muốn vô đây hết
à.
Minh Đức: Như con thì không đi theo con
đường cơ bản là nhiếp tâm an trú, chẳng hạn khi đi ngang vào định thì chính con
còn nhiều cái vọng niệm con cũng không quan tâm lắm. Sau đó con xả, con cần tập
nhiếp tâm an trú gì nữa Thầy.
(1:15:40) Trưởng
lão: Rồi bây giờ con cứ tập từ từ. Tuần lễ thôi, rồi con xả ra rồi con
tiếp xúc, con làm công việc chung với mọi chúng, con thấy ở trên cái đối tượng
khác mọi người đó con còn xả tâm nữa, rồi con lại vô thất tu tập nữa. Cứ như vậy
con ra vô từng thất từng thất, cứ bảy bữa thôi không cần nhiều, rồi để xem xét
thấy và đồng thời con ở trong cái khu bên đó là mình quan sát không những riêng
mình mà coi mấy người đó nữa.
Ở trong đó
có đặt người để mà coi bên nam đó, chứ không phải không đâu. Còn cái người nào,
như thầy Chơn Thành đó trong khi Thầy đưa thơ rồi mà thầy Chơn Thành thầy không
có chịu sửa đổi, thầy không chịu sám hối, thầy phải đến sám hối với Minh Châu
đàng hoàng chứ không phải lơ mơ đâu. Phải đến sám hối hoàn toàn này kia với
Minh Châu đàng hoàng vì cái sự hiểu sai này kia đó. Vì cái ngã vẫn còn, nói thật
tình là xin sám hồi thì được mà thầy Chơn Thành không sám hồi. Tức là cái ngã rồi.
Thì Thầy tìm cách Thầy đưa thầy Chơn Thành đi ra. Chứ không cho thầy phải ở khu
đó đâu thầy phải đi. Bởi vì con thấy Thầy cất nhà cửa là ở trong đó Thầy đặt
nhiều khu rồi, trong khi đó Thầy chưa nói ra đâu, chừng đó mà Thầy rào khu nào
ra khu nấy rồi thì đương nhiên Thầy đưa qua: “bây giờ thầy qua khu bên
kia nó thanh tịnh hơn cho thầy ở đó”. Nhưng mà Thầy dồn cho số người mà cái
kiểu đó hết, không tu, con thấy không. Họ đâu có biết đâu. Nhưng mà cái khu đó
Thầy cũng không phải bỏ họ đâu. Thầy sẽ viết từng cái bức tâm thư, Thầy nói rõ
những cái tâm niệm của họ, phải xả như thế nào thế nào, phải tu như thế nào thế
nào để họ đọc học nhắc nhở cho họ, họ quán xét họ xả. Chớ còn người ta tu tốt
mà để họ ở chung trong cái cảnh đó thì đâu có được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét