315-ĐÓNG GÓP KINH NGHIỆM TU TẬP QUA LỚP HỌC
(1:17:52) Minh
Đức: Thưa Thầy là con nhiều lúc con có ý tưởng như thế này, như là con
thấy các sách mà Thầy viết ra thì phần lớn rất là mô phạm, ví dụ những cái quan
trọng trực tiếp nhất là cái xả tâm, cái xả những cái tâm niệm bình thường ấy giống
như có mấy cuốn cẩm nang, ví dụ như là liệt kê những cái tâm niệm, từng cái ví
dụ hoàn toàn bình thường những cách xả v.v, mọi người đọc cái đó, thì người ta
được tham khảo những kinh nghiệm. Chẳng hạn như tâm niệm bình thường như người
này nhớ cái này nhớ cái kia hoặc là công việc hoặc là nhà cửa, sao trăng, những
cái này cái kia, khía cạnh v.v, những cẩm nang đó giới thiệu những cách xả như
thế để người sau đọc thực tế, thì con thấy vẫn hơn là đọc gián tiếp. Bởi vì con
thấy những cuốn sách Thầy viết chẳng hạn như quán thân bất tịnh v.v vẫn là cái
gì đó rất là mô phạm, chứ không phải là cái cụ thể, mà cái cụ thể là những cái
gần gũi với những suy nghĩ của mình nhất. Nhiều lúc con nghĩ như vậy, khoảng tầm
một trăm tâm niệm thường đến chẳng hạn.
Trưởng
lão: Đúng vậy,
có những kinh nghiệm của bản thân của mọi người mà con.
Minh Đức: Dạ, con thấy nếu có thì thật là
hay.
Trưởng
lão: Thầy lần
lượt mà mấy con nỗ lực tu tập rồi, thì sau đó mỗi người đều có một cái ý, một
cái kinh nghiệm của người ta người ta viết ra, để trở thành một cái cuốn sách
kinh nghiệm của tu sinh mình, chứ không phải riêng người nào. Đọc thấy kinh nghiệm
người ta xả tâm như vậy vậy đó. Cái đó chính xác lắm con, nó kinh nghiệm rồi.
(1:19:41) Thậm
chí sau này thì coi như là mình sẽ đóng góp nhau từng cái kinh nghiệm của mình
trên cái con đường tu tập đối với huynh đệ của nhau ở trong cái Tu viện. Mà
mình phổ biến được cái kinh nghiệm đó thì quá tốt. Cái người mà mới vô mà được
đọc những kinh nghiệm của các đàn anh đàn chị của mình nó rất là thích. Người
ta tu giải thoát như vậy, người ta xả tâm vậy, người ta nói ra những cái điều
người ta xả được những cái tâm niệm người ta vậy, rồi tại sao mà giống tui quá
vậy.
Gia Hạnh: Nhưng mà cũng đâu có ra ngoài
cái đó được đâu Thầy, cũng nằm ở trong đó hết, quy luật ở trong đó hết.
Trưởng
lão: Để thấy được
sự giải thoát của người ta vậy. Sau này lần lượt rồi mình sẽ có sự đóng góp với
nhau. Cũng như lớp học của Thầy, cái lớp Chánh Kiến của Thầy trước kia mà Thầy
dạy, Thầy đưa ra bài vở, những cái ý kiến của họ họ đưa bài làm của họ, họ làm
cái bài trời đất ơi sáng tỏ lắm chớ đâu có phải lơ mơ cái chánh kiến của họ. Cái
thấy hiện tại họ biết cái đó đúng hay sai, họ làm bài nêu lên tất cả những cái
trả lời câu hỏi của Thầy mà.
Người thấy
góc độ này, kẻ thấy góc độ khác con, nêu lên cái lớp Chánh Kiến quá rõ, đứng ở
trên góc độ nhân quả mà. Làm mọi người người ta, từ cái tri kiến mình không hiểu
mà mình đặt vô cái tập sách tri chánh kiến của các tu sinh đó, mình thấy mình
hiểu được cái chánh kiến của mình, nó không có tà kiến trong đó. Tiếc vì cái lớp
Chánh Kiến - Chánh Tư Duy của mình, Thầy không có duy trì được dài, là tại vì
càng lúc dạy càng lúc nó càng đông đó con, rồi mình không có xin phép trước
thành ra chính quyền họ đến khuyên mình phải làm giấy tờ thủ tục, phải qua Bộ
giáo dục này kia, Thầy nói thôi, cực khổ quá. Nó cực quá, giấy tờ nó cực.
Gia Hạnh: Thưa Thầy những cái sai lầm của
những cái tu sinh ngoài đó thưa Thầy, là phần đông là người ta hay có những cái
kiến giải riêng của người ta, cái tri kiến riêng thí dụ như người ta coi trên mạng
hay là người ta đọc sách, rồi người ta tự tu nhiều hơn người ta trực tiếp người
ta trao đổi với mình. Mình cũng nhắc nhở hoài nhưng cái tình trạng đó cũng rất
là nhiều.
(1:22:15) Trưởng
lão: Con nói đó, bởi vì nó rất là phổ biến. Phổ biến những cái phương
pháp tu hành ở trên mạng quá nhiều. Họ đọc họ thấy nó phù hợp với họ, với sở
thích của họ đó, người ta cho cái đó là đúng nhưng mà họ không ngờ là họ đáp
vào với cái pháp đó họ không đi đến đâu. Thành ra mình khuyên thì họ không đủ
niềm tin. Thì coi như là họ nói vậy thì mình cũng nói bởi vì vô đây thì mình phải
đi từ cái căn bản con nhớ không, chứ không phải coi trên mạng vậy rồi mấy người
biết cái nào là căn bản mấy người tu đâu.
Phải đi vào
chỗ này là căn bản: Đầu tiên mấy người phải tập sống một mình. Đó, mấy người hiểu
biết vậy rồi mấy người sống giữa chợ mấy người tu được không. Đâu có được đâu.
Sống một mình được rồi thì mấy người phải tu căn bản. Tâm mấy người vừa vọng động
thì người ta sẽ dạy mấy người nhiếp tâm, nếu mà nhiếp tâm mà như vậy thì mấy
người kéo dài cái thời gian trong một tiếng đồng hồ, hai tiếng đồng hồ thì như
vậy ức chế ý thức rồi, thì không được. Cho nên mấy người phải có cái vị thầy hướng
dẫn chứ mấy người muốn tu sao tu sao được, không được đâu.
Thí dụ như
cái người này cần nhiếp tâm một giờ, còn người này người ta chỉ cho nhiếp tâm
ba mươi phút thôi, tại vì cái đặc tướng của người này ba mươi phút thì nó chưa
bị rớt trong tưởng, mà cái người này một giờ nhiếp tâm nó chưa rớt trong tưởng.
Phật tử: Thưa Thầy con xin nghe được
không?
(1:23:34) Trưởng
lão: Ờ được con. Con ngồi ghế con, không có gì đâu con.
Cho nên cái
sự tu tập nó cần phải có một vị thầy người ta kiểm tra con, người ta biết từng
cái căn cơ của mấy con người ta mới cho. Chứ còn không khéo, tại sao người ta
cho người này nhiếp tâm ở trong cái hơi thở ba mươi phút thôi. “Hít vô
tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, đó là hơi thở bình thường.
Mà bây giờ
người ta biết căn cơ người này phải dùng hơi thở dài mới được, cho nên cái người
này họ sẽ dùng hơi thở dài để họ phá hôn trầm thùy miên, phá loạn tưởng. Bây giờ
dạy tập cái hơi thở dài của họ trong ba, năm hơi thở, mười hơi thở, rồi cho họ
xả nghỉ rồi họ tập lại chứ không để họ thở hoài. Thở hoài là họ bị rối loạn hô
hấp con.
(1:24:22) Cho
nên cái người dạy về vấn đề ly dục ly ác pháp, vấn đề xả tâm thì đầu tiên hết,
đầu tiên mà vô dạy là người ta dùng cái niệm hơi thở hết: Mười chín cái đề mục
Định Niệm Hơi Thở. Mà thay vì bây giờ sau khi người ta bảo con ngồi con hít thở
người, ta dạy thở con ngồi hít thở đó trong một phút đi, con ngồi hít thở theo
đúng như cái đề mục “hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở
ra”, rồi con hít vô thở ra, người ta theo dõi từng cái hơi thở của con, người
ta biết con sẽ tu hơi thở dài hay hơi thở ngắn hơi thở bình thường.
Được rồi cái
bắt đầu người ta cho con bây giờ vào cái đề mục con phải xả cái tâm của
con, “An tịnh thân hành” hay “An tịnh tâm hành” đó,
các con phải tu cái đề mục đó. Tác ý rồi các con hít thở, tác ý rồi hít thở,
tác ý rồi hít thở, để cho cái tâm con nó an ổn, nó không bị loạn tưởng. Cái
thân ngồi nó mỏi mệt này kia thì người ta dạy con “An tịnh thân hành”.
Phải dạy căn bản để khi có cái gì đó thì con dùng pháp Định Niệm Hơi Thở phá
cái chướng ngại đó.
(1:25:28) Còn
coi như mấy con bây giờ là tu không có căn bản, không có đi từng lớp. Tám cái lớp
của người ta, trong tám cái lớp Bát Chánh Đạo của người ta, cái lớp Chánh Kiến,
Chánh Tư Duy, Chánh Ngữ, Chánh Nghiệp, Chánh Mạng, Thầy dạy cho mấy con hết mấy
cái mục này trở thành một người tu sĩ đàng hoàng mà Định Niệm Hơi Thở là cái
phương pháp mấy con rèn luyện đó. Cho nên Thầy nói với cháu Trang với Mật Hạnh
mấy con phải cố gắng cất cho tám cái lớp học.
Bắt đầu Thầy
ra Thầy dạy cái lớp Chánh Kiến, rồi cái năm mà lớp Chánh Kiến xong rồi thì người
nào tốt nghiệp thì họ lên cái Chánh Tư Duy, còn cái người nào mà kiểm tra họ rớt
thì họ ở lại học lớp Chánh Kiến lại với cái số người mới. Cứ lần lượt như vậy đến
cái lớp Chánh Định. Thì nó có lớp lang như vậy mới dạy Định Niệm Hơi Thở coi
như là căn bản ở trong những cái lớp Chánh Kiến, chứ không phải lơ mơ đâu mấy
con.
Nó đưa Ba Mươi
Bảy Phẩm Trợ Đạo, ba mươi pháp môn của Phật, Thầy hướng dẫn từng chút. Bây giờ
thí dụ như Ngũ Căn Ngũ Lực, Ngũ Căn mắt tai mũi miệng thân ý chứ gì mấy con.
Cho nên Ngũ Căn nó phải tu như thế nào người ta dạy cách thức để con phòng hộ mắt
tai mũi miệng thân ý. Bởi vì những cái pháp đầu tiên mà. Rồi trong khi đó mấy
con dùng cái câu tác ý để trở thành cái Ngũ Lực của mấy con. Con mắt có cái lực
của con mắt, mà cái lỗ tai có cái lực của lỗ tai, ý thức có cái lực của ý thức.
Bây giờ cái
lỗ tai mấy con nghe như thế nào mà nó trở thành cái lực của lỗ tai, để nó không
bị dính cái âm thanh ngoài kia vào. Chứ nó không có lực nó dính đó. Người ta chửi
lộn cái bắt đầu nó đi dỏng tai nghe, không được. Thành ra những cái lớp đó nó sẽ
dạy cho mấy con đúng Ba Mươi Bảy Pháp trợ đạo của Đạo Phật để chúng ta trợ cái
đạo, trợ cái sự giải thoát của chúng ta, trợ giúp cho cái Tâm - Bất - Động -
Thanh Thản của chúng ta khi mắt tai mũi miệng thân ý của chúng ta hoạt động mà
chúng ta làm chủ hoàn toàn tâm chúng ta không bị duyên ra ngoài, không bị lôi
kéo không bị dính mắc.
Bởi vì Thầy
nói Thầy hiểu hết rồi nhưng mà có cái điều kiện là chưa có đủ phương tiện. Hễ đủ
phương tiện rồi Thầy dạy lớp một, Chánh Kiến, thì lên cái lớp Chánh Tư Duy thì
trong cái lớp Chánh Kiến cái người nào mà tu hay nhất thì lên cái lớp Chánh Tư
Duy mà học, thì cái người đó thay Thầy dạy cái lớp Chánh Kiến của lớp mới vô.
Con hiểu không.
Cứ vậy. Cứ vậy
mà Thầy vừa đào tạo giảng viên mà vừa trở thành những cái lớp học của Đạo Phật
đầy đủ. Chứ một mình Thầy thì đâu có giờ này dạy lớp Chánh Kiến giờ sau Chánh
Tư Duy đâu có nổi. Cho nên Thầy nói đủ duyên, mà Thầy chưa chết chắc chắn còn
làm được. Nếu mà Thầy có chết chắc là khi nào mà Thầy thấy cái duyên Phật pháp
nó không đủ xây dựng thì Thầy ra đi. Mà Thầy ra đi thì thế gian này chắc là đau
khổ lắm. Không có trường lớp tu tập, không có trường lớp dạy Đạo Đức.
Rồi cái
Chánh Kiến, Chánh Tư Duy không bao giờ có cái ác pháp xen vô vào trong con người
mình được. Con suy nghĩ không bao giờ có suy nghĩ cái điều ác. Mà tất cả những
cái điều ác mà lọt trong cái sự suy nghĩ con là bị quét ra hết đó. Chánh Tư Duy
mà nó đâu có tà tư duy được. Còn Chánh Kiến là mọi vật đều là thấy chân chánh
mà cái tà là không chấp nhận nó dính vô đâu. Chánh Kiến mà, con nhìn thấy nghe
thấy biết tất cả mọi cái, đều là Chánh Kiến thì không bị dính mắc những cái tà
kiến. Họ nói gạt con là pháp này hay pháp kia hay, hoặc là cái này tuyệt vời hoặc
cái này hay, là không có lọt vào đôi mắt Chánh Kiến của người ta. Toàn là thứ
giả dối giả tạo, nó gạt ra ngoài hết đó là Chánh Kiến.
(1:29:37) Rồi
Chánh Mạng nè, Chánh Tư Duy rồi Chánh Mạng Chánh Nghiệp, Chánh Nghiệp rồi Chánh
Mạng phải không. Con thấy những cái lớp này đều là phải học. Chánh Nghiệp là
cái hành động miệng mình nói ra, tay mình làm, ý mình suy nghĩ, tại sao nó là
chân chánh, tức là nó nằm ở trong thiện pháp nó không làm khổ mình khổ người
thì nó chân chánh, mà nó đã có làm khổ mình khổ người thì nó không phải là chân
chánh, nó không phải là Chánh Nghiệp. Nó là tà nghiệp. Chớ không phải nghề nghiệp
mấy con.
Mà trong đó
trong cái nghiệp nó có cái sự sống của chúng ta, anh làm nông dân mà anh xịt
thuốc rầy là tôi không chấp nhận anh rồi. Anh chấp nhận tu anh chấp nhận anh
làm lúa này. Bởi vậy Chánh Nghiệp là nghề nghiệp, mà Chánh Nghiệp còn là cái
hành động chúng ta chân chánh không làm đau khổ mình, đau khổ chúng sanh. Đó gọi
là Chánh Nghiệp, thấy không. Mà cái lớp này có ai dạy đâu mà biết đâu là Chánh
Nghiệp thành tui làm tùm lum tà la, phải không.
Chánh Nghiệp
rồi Chánh Mạng. Chánh Mạng là nuôi cái mạng sống, nuôi cái thân sống bằng Chánh
Mạng của nó, từ cái suy nghĩ nuôi dưỡng bằng cái tinh thần chân chánh chứ không
phải bằng cái tinh thần sai trái. Nó nuôi cái tinh thần của nó, Chánh Mạng mà.
Nó nuôi mạng sống bằng cái tinh thần của nó, nó nuôi cái mạng sống không bằng
những cái ác pháp, cho nên bao giờ mà những cái người mà học cái lớp Chánh Mạng,
mà bao giờ họ còn giết thịt cá họ ăn. Chánh Mạng mà, họ không làm cái ác nuôi
thân mạng họ kiểu đó đâu. Nó vừa nuôi bằng cái tinh thần thiện, mà vừa nuôi cái
thân của họ bằng thiện pháp, Chánh Mạng.
(1:31:26) Còn
Chánh Tinh Tấn thì mấy con biết rồi, Chánh Tinh Tấn là Tứ Chánh Cần rồi. Phải
siêng năng hàng ngày ngăn ác - diệt ác - sanh thiện - tăng trưởng thiện. Còn
Chánh Niệm thì mấy con cũng biết rồi, nó là Tứ Niệm Xứ, tâm bất động - thanh thản
- an lạc - vô sự đó là Tứ Niệm Xứ. Cho nên bảy ngày nó ở trên Tứ Niệm Xứ là nó
đủ Tứ Thần Túc rồi nó có Định Như Ý Túc rồi, cho nên Định đâu có cần phải tu, Định
là phương pháp để nhập chứ không phải phương pháp để tu.
Cho nên ai
nói tu ly dục ly ác pháp để nhập Sơ Thiền thì người đó chỉ nói chứ không biết.
Tôi có Định Như Ý Thức thì tôi bảo: “ly dục ly ác pháp nhập Sơ Thiền",
ngay đó thân tâm tôi nhập chớ không tu. Tôi tác ý, tôi ra lệnh nó nhập, chớ
không phải tôi tu để tôi nhập Sơ Thiền đâu. Tôi bảo: “Tịnh chỉ hơi thở
nhập Tứ Thiền” thì ngay đó nó ngưng hơi thở nó nhập Tứ Thiền. Bởi vì Định
Như Ý Túc mà, định như ý mình muốn mà. Mình muốn như thế nào thì nó làm như thế
nấy.
Cũng như bây
giờ con không cần phải nhập Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền mà con muốn Tứ Thiền
con bảo nó vô Tứ Thiền liền, chớ không phải là bây giờ nhập Sơ Thiền rồi xuất
Sơ Thiền rồi mới nhập Nhị Thiền, xuất Nhị Thiền rồi nhập Tam Thiền, cái kiểu đó
là kiểu không biết Phật pháp. Mà khi mà con nhập bốn thiền rồi mà có Tứ Như Ý
Túc thì có Tuệ Như Ý Túc là trí tuệ Tam Minh rồi còn cái gì. Lúc bấy giờ là chứng
đạo rồi còn cái gì đâu, còn cái chỗ nào đâu cần phải chứng.
Gia Hạnh: Cái quan trọng nhất con nghĩ là
Chánh Kiến và Chánh Tư Duy, nên con nghĩ ai có nền tảng chắc chắn thì lớp sau
chắc là khỏe vô cùng.
Trưởng lão: Bởi vì Đạo Phật hay quá mà không được triển khai tận cùng của nó để trở thành cái môn giáo dục cho mọi người, hạnh phúc lắm mấy con, Thầy nói đúng là chưa đủ duyên, Thầy cũng cố gắng lắm mà chưa đủ duyên, mà Thầy tin rằng cái đời của Thầy mà chưa đủ thì đời mấy con sẽ tiếp nối dần nên sự nghiệp này cho dân tộc này.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét