331 - NIỆM ÁC DIỆT THÌ TÂM MÌNH Ở ĐÂU
(28:06) Đức
Phật dạy ngăn ác, diệt ác mà sinh thiện, tăng trưởng thiện chứ. Cái niệm thiện
đâu diệt, cái niệm ác mới diệt chứ. Mà khi toàn bộ còn cái niệm thiện mà niệm
ác nó hết rồi thì nó tâm mình ở đâu? Nó sẽ ở trên Tứ Niệm Xứ. Cho nên Tứ Chánh
Cần phải tu trước, mà Tứ Niệm Xứ thì tu sau. Các con thấy không? Mà Tứ Niệm Xứ
mà khi mà tâm nó kéo dài bảy ngày đêm mà tâm bất động thanh thản an lạc vô sự,
thì nó sẽ vào Chánh Định, nó sẽ vào Chánh Định.
Không phải
nó vào Chánh Định bằng cách đơn giản đâu. Khi tâm bất động rồi thì nó có Tứ Thần
Túc, Định Như Ý Túc nó xuất hiện. Cái lệnh của nó, cái lệnh truyền của nó, nó
vào định. Nó nhập Sơ Thiền nó ra. Nó ra lệnh của nó: “Diệt tầm tứ, nhập Sơ
Thiền”. Thì ngay đó thân tâm chúng ta đi vào Sơ Thiền tức khắc. Mà nó
ra lệnh nó bảo mấy giờ một ngày, hai ngày, nhập Sơ Thiền là nó một ngày hai
ngày nhập Sơ Thiền. Nó là Định Như Ý Túc mình, định như ý mình muốn mà.
Chứ không phải
là cái định của Phật mà ngồi thiền mà nhập định. Mấy người mà ngồi thiền nói
tôi ngồi thiền tôi nhập định, sự thật ra thiền tưởng chứ đâu phải thiền. Thiền
của Phật là ra lệnh mà nhập, chứ không phải ngồi thiền mà nhập được. Mấy con hiểu
như vậy mới đúng Phật pháp. Mà chỉ có Chánh Niệm trên Tứ Niệm Xứ, Tâm Bất Động
thì nó mới có Tứ Thần Túc, mới có Định Như Ý Túc. Có Định Như Ý Túc thì muốn nhập
Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền, hay Không Vô Biên Xứ tưởng, Thức Vô Biên Xứ hay
Diệt Thọ Tưởng Định nó làm hết được. Nó truyền lệnh nó vô, thân tâm chúng ta
sai sao nó nghe nấy. Dục Như Ý Túc mà, Tứ Thần Túc mà, Định Như Ý Túc này, Dục
Như Ý Túc này, Tuệ Như Ý Túc này, Định Như Ý Túc này. Các con thấy không? Bốn
cái Tứ Thần Túc của người ta rõ ràng mà.
(30:07) Nhưng
mà con ở trong Tứ Niệm Xứ tâm bất động thanh thản an lạc vô sự thì có Tứ Thần
Túc. Tuệ Như Ý Túc thì mấy con thấy, nếu mình có Tuệ Như Ý Túc, tức là Tam Minh
rồi chứ gì? Rõ ràng mình muốn biết chuyện tương lai sắp sửa xảy ra, ngày mai,
ngày mốt, một năm, hai năm, mười năm sau có sẽ chuyện gì chuyện gì, trong ngày
giờ nào, tháng nào, mấy con đều biết hết.
Về quá khứ mấy
con muốn nhớ lại cái chuyện mấy đời của mấy con, mấy con đều nhớ hết. Đời trước
đời nay tôi là ai? Làm gì? Con vật gì ở đâu chỗ nào? Làng xã, nước nào, đều biết
hết. Không có chỗ nào mà còn giấu về quá khứ, mà không có chỗ nào về tương lai
còn mờ mịt. Trời! Tu sao mà nó hay quá vậy, mà không tu? Tại sao có mình Thầy
làm được, Phật làm được mà mọi người không làm được như thế này? Ai cũng có cái
đầu óc như nhau hết, mà tại sao cái đầu của Thầy vậy mà cái đầu của mấy con
không làm được? Mà chỉ có cái tâm bất động thanh thản an lạc vô sự, có nhiêu đó
thôi.
Mà Thầy căn
dặn đừng có ức chế nó, thì đúng. Mà bắt buộc ức chế nó thì sai. Cứ nhắc: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” rồi ngồi chơi, không kìm giữ một
chút nào hết. Khi cái tâm mà nó bất động, thì cái tâm của mấy con nó sẽ biết
hơi thở ra, hơi thở vô. Cứ ôm chặt hơi thở cứ hít ra thở vô thì sai.
Khi mà nó thấy biết, nhớ kỹ cái này mấy con, khi mà nó cứ biết hơi thở thì nhìn ra cái cây kia cà, đừng có cho nó nương vào cái hơi thở thì mấy con nguy hiểm đó. À nhìn ra cây, rồi nhìn con chim, rồi nhìn cái bó củi, gốc cây, củi, đuốc, rồi nhìn cái xe, nhìn cái vách, nhìn cái mái tôn, đặng cho nó nhiều cách, đặng cho nó làm loãng đi. Chứ để không, nó tập trung vào một cái thì không được. Nhưng mà nhìn cái nào nó cũng không vướng mắc.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét