374- LÀM CHỦ BỆNH BẰNG PHÁP TÁC Ý
(03:54) Mà
bây giờ chúng ta, bước đầu chúng ta đã làm chủ nó được rồi. Chúng ta sống một
mình an vui rồi thì bắt đầu chúng ta kế tiếp chúng ta làm chủ cái thân bệnh
này. Mà muốn làm chủ thân bệnh này á thì có pháp như lý của Phật dạy. Có Như Lý
Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà đã sanh thì bị diệt. Pháp quá tuyệt
vời, quá hay. Lấy ý thức làm chủ mà. Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp.
Ý làm chủ được sự sống chết chứ.
Mà bây giờ mấy
con nghĩ coi. Người nào cũng có ý thức hết, không có người nào không. Là con
người chúng ta có ý thức chứ. Nếu không có ý thức làm sao chúng ta là con người
được mấy con? Chúng ta đâu phải cây đá đâu mà không biết. Chúng ta khởi ý. Cái
ý nó dẫn chúng ta hướng cái đúng, cái thiện thì chúng ta sẽ sống thiện. Mà cái
ý chúng ta dẫn vào ác pháp thì chúng ta sẽ sống trong ác pháp.
Mấy con thấy
rõ ràng, cái ý dẫn đầu mà. Vậy thì mình biết Phật pháp, mình hiểu biết Phật
pháp tức là cái ý hiểu biết Phật pháp sẽ dẫn chúng ta đi vào thiện pháp. Phải
không? Dẫn vào thiện pháp bây giờ mình mới ngồi sống trong một cái thất một
mình mà không buồn khổ. Đó là cái ý chúng ta thấy được sự giải thoát. Cho nên
chúng ta tiến tới. Ngồi chơi, không tu gì hết, không có gò bó gì hết. Chứ không
khéo mấy con gò bó là thành mấy con cột mấy con thêm một sợi dây nữa. Một sợi
dây nữa.
(05:19) Bởi
vì đây là cái ảnh hưởng của các giáo phái mà thường gọi là Đại thừa hoặc là thường
gọi là Phật giáo phát triển, Phật giáo Hán tạng của người Trung Hoa người ta dạy
mình ức chế cái ý thức của chúng ta. Cho nên ngồi nhiếp tâm bằng cách hít thở,
bằng cách ức chế ý thức của chúng ta không cho niệm khởi. Điều đó điều sai mấy
con. Hàng ngày chúng ta có niệm thì chúng ta biết cái niệm thiện niệm ác. Niệm
thiện tôi phát triển. Bởi vì đức Phật nói Tứ Chánh Cần mà. Ngăn ác, diệt ác,
sanh thiện Tăng trưởng thiện.
Hàng ngày
chúng ta siêng năng cần mẫn, tạo cho chúng ta sống trong thiện pháp. Chứ nhiều
khi cái thiện pháp chúng ta không hiểu tưởng nó là ác pháp. Hay hoặc là ác pháp
mà chúng ta không hiểu tưởng nó là thiện pháp. Cho nên Thầy tiếc rằng mình chưa
có đủ duyên, chưa có được các cái lớp học. Nếu mà có đủ duyên có được các cái lớp
học như lớp Chánh Kiến, Chánh Tư Duy thì giúp cho mấy con có cái tri kiến, cái
sự hiểu biết về Chánh Phật pháp.
Chúng ta học
cái gì? Học đạo đức nhân bản, nhân quả, sống không làm khổ mình. Một hành động
tư duy suy nghĩ của mình trong cái ý thôi mà nó làm khổ mình. Người ta chửi
mình người ta mắng mình, suy nghĩ đây là nhân quả. Mình từ hồi nào, chắc có lẽ
đời trước đời nào mình có chửi ai đó, bây giờ người ta chửi mình. Vui vẻ chấp
nhận đi. Đừng buồn, thương yêu họ và tha thứ. Thì ngay đó tâm mấy con an ổn.
Còn mấy con
không biết tha thứ thương yêu. Đó thì mấy con thấy Phật pháp nó là cuộc sống chứ
đâu phải gì cao siêu đâu. Không có cao siêu. Nhưng khi bước vào cái giai đoạn để
đi tới chỗ mà làm chủ sự sống chết. Khi các con sống trong thất mà tâm bất động
thanh thản an lạc vô sự. Thì thân bệnh mấy con mấy con, mấy con đừng đi bác sĩ.
Thần dược tại câu tác ý của mấy con. Lúc trước mấy con đau bệnh gì, nhức đầu,
nóng lạnh hoặc là đứt tay đứt chân hoặc là bất cứ một bệnh gì ở trên thân mấy
con: "Thọ là vô thường, hôm qua mày không đau, nay mày phải đi, đừng
có ở trên thân".
(07:36) Các
con mạnh mẽ đuổi đi liền. Rồi mấy con đừng để ý, ngồi chơi thản nhiên, không có
chú ý đến cái bệnh nhức, đau gì hết. Nhứt là mấy con sẽ ngồi bán già hay kiết
già mấy con. Đau bệnh cứ dựng lưng lên ngồi thẳng cho Thầy. Đừng sợ! Đừng có chạy
đi nằm. Nằm rồi rên nó càng đau gớm. Còn trái lại mấy con dựng thân lên ngồi.
Các con có
nghe Thầy trong khi mà Thầy ở trong thất. Thân nó lạnh buốt khi mà cảm lạnh. Thầy
dựng thân lên, chết bỏ. Ngồi sừng sững. Chừng chút sau đó thì cảm lạnh đi mất.
Nó đâu có thắng được mình đâu. Cho nên mấy con hãy noi gương Thầy mà chiến thắng
về bệnh tật. Đừng có nằm. Khi nào bệnh thì mấy con cứ dựng thân lên. Cho mày chết.
Mày chết thì tao làm ông Phật ngồi chứ không phải ông Phật nằm. Có phải hạnh
phúc không?
Chết mà làm
ông Phật ngồi có phải sướng hơn không? Cho nên vì vậy mà mấy con cứ dựng thẳng
thân lên mà ngồi. Không có sợ bệnh. Không sợ chết. Bệnh không khó. Thầy tám
mươi mấy tuổi rồi đâu có nghĩa là thân Thầy không bệnh? Nhưng nó vừa bén mảng tới
Thầy bảo "Đi, chỗ này không phải là chỗ mày đến". Các con
lưu ý, Thầy chỉ ra lệnh cho nó. Thì mấy con bắt chước Thầy. Đừng mua thuốc tốn
tiền. Phải không? Đem tiền bác sĩ ăn, uổng. Cho nên chết bỏ không có được. Thầy
nói người nào mà theo Thầy gan dạ chút thôi, chỉ gan dạ một chút thôi, thì mấy
con sẽ làm chủ được sự sống chết.
Tại vì cái ý
chí của mấy con, cái ý thức của mấy con mà mấy con rèn luyện nó trở thành cái ý
chí, cái nghị lực kiên cường. Trước cái thân bệnh đau vậy mà chẳng sợ thì đó là
cái ý chí của mấy con ngút ngàn chứ đâu phải tầm thường. Còn người thường làm
sao? Bây giờ mấy con thấy ông vua ông đau cũng bệnh cũng rên nữa chứ đừng nói
chuyện. Còn mình là người tu sĩ Phật giáo mình không rên, không sợ gì hết. Chết
bỏ. Ai lại không chết. Mấy con cứ ra ngoài nghĩa địa. Biết bao nhiêu người bệnh
đau chết nằm láng lênh.
(09:49) Còn
mình bây giờ chết mà không sợ bệnh. Cho mày chết. Tới chừng chết nó chết chứ
gì? Nhưng mà mình không sợ bệnh thì mình không tái sanh luân hồi. Bởi vì mình sợ
nó thành ra cái nghiệp nó tiếp tục tái sanh luân hồi. Nó làm một đứa bé rồi đứa
bé người ta sanh ra trời ơi nuôi lớn lên cực biết bao nhiêu. Không một chút nào
hết. Có phải không mấy con? Nhất định một đời nay tu hành chấm dứt tái sanh!
Không chơi nó nữa! Các con nhớ kỹ điều đó. Chấm dứt! Không sanh!
Mà sanh là mấy
con biết Thầy muốn nói sanh là nó rất dễ. Tâm niệm của mấy con sợ hãi, lo lắng
thương ghét đó là tái sanh. Còn tâm niệm không thương ghét không sợ hãi, ai chửi
không giận ai mắng không buồn phiền thì hết tái sanh. Các con biết các con rất
rõ. Tôi còn tái sanh hay không tái sanh. Thì các con biết rất rõ không còn ai
biết hơn mấy con. Bởi vì tâm niệm của mấy con mà.
Cho nên xét
qua mình. Mình còn lo lắng buồn phiền. Nếu mình không còn lo lắng buồn phiền
thì chấm dứt tái sanh. Mà còn lo lắng buồn phiền tức là cái nghiệp lo lắng buồn
phiền đó nó tái sanh.
Cho nên tu
hành, Thầy nói Phật pháp quá dễ đâu có khó. Tại vì mấy con tu kiểu nào nó khó
quá, cho nên tới giờ mà bảo chết thì tôi chịu. Mà các con người nào tịnh chỉ
hơi thở được làm thử Thầy coi coi. Ở đây mấy con làm cho người ta biết. Phải
không?
Còn nếu mà
Thầy làm cho mấy con xem thì như Thầy phô trương coi kỳ lắm. Phải không? Không
được. Nhưng mà sự thật là nó như vậy. Đạo Phật là đạo làm chủ bốn sự sanh già bệnh
chết. Không phải tu để thành Phật. Không phải tu để thành A La Hán. Cho nên người
nào nói tui là A La Hán, mấy người sai. Người nào nói tui tu thành Phật, đều
sai. Tôi tu là một con người làm chủ những sự đau khổ của nó mà thôi. Thì mục
đích mấy con tu để làm chủ sự đau khổ của chính bản thân mấy con.
(11:52) Cho
nên đức Phật nói các con tự thắp đuốc lên mà đi. Đó mấy con tự thắp ngọn đuốc lên
mà đi chứ không thể ông Phật cứu mấy con được. Vậy mà bây giờ biến ông Phật cầu
khổ cứu khổ cứu nạn mấy con. Trời, sao lại biến đạo Phật nó thành ra cái đạo mê
tín đến như vậy, lầm lạc đến mức độ như vậy. Mấy con thấy.
Một thời
gian đức Phật truyền cái giáo pháp cho chúng Tăng ở trên cái hành tinh này. Rồi
bây giờ họ biến dần ông Phật thành ra ông Thần ngồi đó phù hộ cho mấy con. Mỗi
lần đau cứ vô chùa thắp hương đem nải chuối cúng làm như là hối lộ. Ông Phật ăn
nải chuối đó rồi cái bắt đầu ông phù hộ. Cái kiểu gì kỳ vậy. Biến ông Phật như
một ông quan tham hối lộ. Đời người ta còn không chấp nhận ông quan ăn hối lộ.
Huống hồ mình biến ông Phật của mình thành ông quan mất rồi, ăn hối lộ thì nhiều,
có mấy cây hương cao lắm là nải chuối.
Còn mấy con
có khác hơn chút nữa, ngu hơn chút nữa. Đem năm bảy chục đồng cúng. Tưởng ông
Phật ăn tiền đó được hết à? Mấy ông Thầy chùa ăn hết. Mấy con ngu. Sự thật ra
mình ngu mình phải thấy mình ngu chứ phải không? Sao mình không thấy mình ngu?
Ông Phật gì mà lại lấy nhận sự cúng dường tiền bạc của mình để phù hộ mình à?
Chuyện đâu có đâu mấy con.
Cho nên tất
cả những cái gì mà hôm nay Thầy nói là để tự mấy con nhận thức được. Có gì đâu,
đơn giản. Tâm bất động thanh thản an lạc vô sự. Đó là cái chân lý, cái chân lý
là cái sự thật mà, cái diệt đế của đạo Phật: khổ, tập diệt, đạo. Có phải không?
Diệt đế là cái trạng thái giải thoát của đạo Phật, cái trạng thái Niết Bàn. Vậy
thì mấy con cứ, à bây giờ có cái gì mấy con cứ tâm bất động tất cả đều nhân quả,
có gì mà phải sợ. Mấy con ngồi tâm bất động thì đó là giải thoát. Mà ngày này
qua ngày khác, cho đến bảy ngày đêm hoặc là bảy tháng mấy con chứng đạo.
(13:58) Bây
giờ mấy con chưa có, cái thời gian chưa liên tục thì mấy con cứ ở trong thất. Cứ
có một niệm nào đó nó làm cho động tâm, nó làm cho động tâm mấy con không có bất
động được thì tâm bất động thanh thản an lạc vô sự. Cái niệm ái kiết sử này, nhớ
cha nhớ mẹ đi đi. Cái niệm này là cái niệm ngày xưa mày đánh lộn với, đi học
đánh lộn với bạn bè, đi đi. Nó ngồi nó nhớ. Phải không? Nó nhiều khi nó nhớ, hồi
nhỏ mình đi học đánh lộn với nhau nữa chứ. Chứ đâu phải không đâu. Nó nhớ đủ thứ
hết mấy con. Cho nên đuổi hết, tâm bất động thanh thản.
Cuối cùng từ
cái chỗ mình đuổi hết, nó bất động rồi thì nó đủ lực. Tu hành dễ quá. Thầy nói
phải chi mà Thầy chưa biết, Thầy chưa giải thoát, Thầy ngồi đây tu chơi thử.
Cũng như bây giờ mấy con chưa giải thoát mình ráng ở trong thất ngồi. Ai cứu mấy
con? Chỉ có mình cứu, cho nên tự thắp đuốc lên mà đi.
Cho nên các
con hiểu được Phật pháp rồi dù là cư sĩ, tu sĩ hay bất cứ một người nào thì mấy
con hãy lo chuyện mình. Chứ không khéo sinh tử là vô thường rồi. Nó đến rồi mấy
con mà khi mà nó bỏ thân này thì mấy con tái sanh, còn đủ duyên có Thầy nữa
không? Chắc chắn là Thầy phải đi rồi chứ Thầy không ở.
Cũng như bây
giờ mấy con tìm đức Phật Thích Ca Mâu Ni chắc chắn mấy con không tìm được đâu.
Cách đây hai ngàn năm trăm năm, đức Phật đã đi từ năm đó, bây giờ tìm lại đức
Phật được làm sao tìm. Thậm chí như bây giờ mấy con theo đạo Phật chứ chưa biết
chắc chắn là cái hình ảnh của đức Phật như thế nào? Trời đất ơi, cái ông Phật
gì mà khổ hạnh thì phải ốm. Mà ông Phật gì bây giờ mấy con thấy cái mặt trời đất
ơi như búp bê. Phải không? Mấy con thấy cái hình tượng ông Phật chỗ nào cũng vậy.
Như vậy rõ ràng họ không biết ông Phật ra sao hết.
Sự thật ông
Phật ông cũng già, ông cũng lớn tuổi. Ông tám mươi tuổi ông chết mà. Thầy tám
mươi bốn còn ông tám mươi. Tức là Thầy già hơn ông bốn tuổi. Thầy cũng sắp sửa
đi rồi mấy con. Đâu có sao mấy con. Mình tu là không có tình cảm không có
thương. Cho nên vì vậy mà mình thản nhiên, Thầy đi tui cũng đi. Thí dụ như chẳng
hạn thời đức Phật, ông Phật nói ngày mai này á ông sẽ nhập Niết Bàn thì bữa nay
mấy đứa đệ tử của ông nó nhập trước.
(16:25) Có
phải ông La Hầu La nhập trước không? Ờ đó. Thì mấy con là La Hầu La thì mấy con
nhập trước đi.
Tu sinh: Chưa được Thầy.
Trưởng
Lão: Thì chưa được
thì con làm đi rồi được. Không có khó mấy con. Bởi vì mấy con rèn luyện cái ý
thức lực của mấy con thì mấy con sẽ đi. Nhớ tác ý: “Tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự”. Tất cả những cái niệm gì trong đầu mấy con nó hết
mà nó ngồi bất động nó thanh thản thì bắt đầu mấy con bảo tịnh chỉ hơi thở,
ngưng đi. Mấy con ngồi thấy nó hết thở. Mấy con chưa bảo nó chết nó ngồi đó chứ
nó không chết đâu. Nó nhập định đó mấy con, nhập Tứ Thánh Định đó, Tứ Thiền đó.
Không chết đâu. Bảo nó tịnh chỉ hơi thở là nó biết nó nhập định rồi đó. Thì bắt
đầu nó ngưng hơi thở, nó ngồi. Nó ngồi đây không nhúc nhích gì hết tức là nó nhập
định. Nhưng con bảo chết đi thì bắt đầu nó chết.
Á, người ta
đem chôn. Chứ còn các con không bảo nó chết nó không chết đâu, nó ngồi trong định.
Còn mấy con bảo chết đi, cái thân này nó sẽ xuất ra khỏi cái định Tứ Thiền nó
còn lại cái thân người hoàn toàn không thở. Thì lúc bấy giờ. Con thấy làm chủ sự
sống chết dễ quá, có gì đâu. Bảo nó ngưng hơi thở nó ngưng. Bây giờ mấy con thử
bảo nó ngưng coi. Mà chưa ngưng được thì tập chứ. Theo nỗ lực tập mấy con. Đừng
có sợ tập. Thầy ngưng được, Phật ngưng được, nhiều vị A La Hán ngưng được thì
chắc chắn là phải được thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét