375- PHÁP THÂN HÀNH NIỆM CHỨNG ĐẠO
(17:54) Còn
mấy con muốn cho nhanh nữa đó, mình ngồi mình tu nó lâu lắm. Bắt chước ông
Anan. Một đêm đi kinh hành sáng hôm sau chứng đạo. Các con có nghe ông Anan ông
đi kinh hành một đêm không? Bởi vì ông Ca Diếp ông gay gắt với ông Anan lắm.
Khi cái ngày kết tập kinh sách tới thì ông nói ông Anan ông tu chưa có chứng quả
A La Hán, ông không có vô để kết tập ông ở ngoài không có vô. Ông tức quá, đêm
đó ông đi kinh hành suốt đêm. Ông đi Thân Hành Niệm mấy con. Sáng hôm sau chứng
đạo thì ông đóng cửa tôi vô như thường. Ông tàng hình ông vô. Thì ông kết tập
kinh sách cho chúng ta hôm nay có.
Vậy thì mấy
con muốn chứng đạo á, thì mấy con tu pháp Thân Hành Niệm. Mau lắm có một đêm.
Đi kinh hành suốt đêm làm sao nó ngủ được. Nhưng mà ai biểu mấy con đứng dựa
vách cho nó ngủ. Nó tỉnh suốt đêm. Bởi vậy Thầy có viết cuốn sách muốn tu chứng
đạo phải tu pháp môn nào, muốn chứng đạo phải tu pháp môn nào. Có cái tên tựa
sách cuốn sách đó, Thầy xin phép in rồi mà. Mấy con đọc xem có phải không? Pháp
Thân Hành Niệm chứ có gì đâu. Đó thì mấy con ôm chặt cái pháp Thân Hành Niệm tu
tập nó kiên cố như cỗ xe như căn cứ địa.
Tức là mấy
con lúc nào mấy con cũng biết thân hành mấy con lúc đi, giơ tay giơ chân ngồi
xuống suốt một đêm mà theo hành động đó nó làm mấy con tỉnh thức thì sáng hôm
sau mấy con đủ lực. Để bây giờ nghe Thầy nhắc hãy nỗ lực tu đi mấy con. Dù là
cư sĩ mấy con cũng vậy. Ban đêm chồng con ngủ hết, bắt đầu bữa nay nỗ lực tu
sáng đêm, hôm sau tu thành Phật. Chồng con phải theo. Bởi vì khi mình thành Phật
rồi cái uy tín mình dữ lắm con, cái Tín Lực. Nói đâu chồng con nghe đó hết.
À bảo mấy đứa
con này, mẹ làm chủ sự sống chết rồi này. Không tin mẹ chết thử coi. Cái nó thấy
chết thiệt, trời đất ơi mẹ ngon quá. Cái bắt đầu con bảo tu nó tu. Con làm
không được mà bảo nó tu nó đâu có chịu nghe đâu. Cho nên vì vậy mà chỉ có một
đêm mà thôi. Ráng nỗ lực. Giờ mấy con tu một đêm, trời ơi sao buồn ngủ quá trời.
Ráng đi, thức đi. Phải biết cách. Bởi vì trong pháp Thân Hành Niệm nó có ba
cách chứ không phải là một cách. Cái pháp mà đi kinh hành suốt đêm đó là cái
pháp cuối cùng.
(20:28) Còn
cái tâm của mấy con nó còn ái kiết sử, nó còn những cái này kia thì mấy con phải
tu Định Vô Lậu chứ. Mấy con phải quán, tư duy, dẹp sạch nó đi chứ. Đó mấy con
biết từng căn bản, từng cái cơ bản từ thấp đến cao thì mấy con vào thì cuối cùng
mấy con thấy tâm mình nó bất động thanh thản suốt ngày đêm thì ôm pháp Thân
Hành Niệm một đêm chứng đạo. Có vậy thôi! Không có gì. Thầy nói ai, mấy con ngồi
đây Thầy thấy người nào cũng làm Phật được hết. Còn người nào làm Phật hào
quang sáng chói.
Trời đất ơi,
hào quang của mấy con, mấy con không thấy mà Thầy thấy. Cho nên mấy con phải thể
hiện hào quang để cho mình thấy hào quang của mình. Cái người nào cũng có ánh
sáng hết. Không có ánh sáng làm sao mấy con biết được chuyện này chuyện kia mà
ra. Có ánh sáng chứ. Có phải không? Có rõ ràng mấy con có hào quang ánh sáng
đàng hoàng. Cho nên mấy con biết, bây giờ có một người đó, Thầy nói như thế
này. Cũng như Thầy bây giờ đó Thầy ra Thầy lấy cái cây Thầy đập kiến cho chết
thì mấy con thấy biết rõ ràng. Nếu mà không có ánh sáng làm sao mấy con thấy biết.
Bây giờ cái
trí tuệ sáng suốt thiện ác của nó. Thầy giết con kiến đó, có phải mấy con biết
nó không? Vậy mấy con có ánh sáng chứ đâu phải không. Nhưng mà ánh sáng của mấy
con chưa thể hiện ra.
Chứ mấy con
tưởng Phật thể hiện ra hào quang để làm gì? Tức là ánh sáng để soi sáng tất cả
những điều thiện điều ác. Chứ không phải thực hiện hào quang như là cái vòng
tròn cho điện vào đó sáng để chơi. Không có chuyện đó đâu kỳ vậy. Không phải điều
đó đâu. Mấy con đừng hiểu, điều đó điều sai.
Cho nên cái
ánh sáng của đạo Phật là ánh sáng của tâm từ bi. Các con hiểu điều đó. Cho nên
cái lòng mấy con khi mà mấy con thương yêu và tha thứ thì cái ánh sáng đó nó
soi rọi. Nó soi rọi nó làm cho cái người mà được mình thương yêu và tha thứ nó
cảm động. Tự họ cảm tình yêu thương.
(22:27) Vậy
thì hôm nay mấy con đến đây muốn hỏi Thầy gì cứ hỏi Thầy sẽ nhắc cho tu. Nãy giờ
Thầy nhắc gì mấy con biết không? Cái pháp tu ngắn gọn và mau chứng đạo. Chứng đạo
từng phút từng giờ từng giây. Bây giờ mấy con nhắc tâm bất động thanh thản an lạc
vô sự. Ngồi chơi. Không giữ cái tâm bất động, con để tự nhiên nó bất động thì
đó là mấy con giải thoát.
Nếu mà được
kéo dài một phút thì mấy con giải thoát một phút, mà hai phút thì mấy con giải
thoát hai phút, mà năm phút thì được giải thoát năm phút. Thì mình được năm
phút tâm bất động mà có gì làm cho mình động tâm đâu. Phải không? Nhưng mà liên
tục một ngày thì chưa được. Cho nên vì vậy mấy con phải rèn luyện để cho mình sống
từ ngày này đến ngày khác hoàn toàn nó ở trong tâm bất động thì mấy con sẽ chứng
đạo. Bởi vậy đức Phật bảo chúng ta hãy bảo vệ và giữ gìn chân lý thì chúng ta sẽ
giải thoát. Đó là cái chân lý của đạo Phật.
Mấy con bây
giờ có nhà cửa lầu đài xe cộ giàu sang cách gì đi nữa nhưng chết mấy con cũng
không mang theo được cái gì hết. Tất cả các pháp đều vô thường. Hãy cứu lấy
mình, được thân người là khó. Mất thân này rồi biết kiếm ở đâu. Bởi vì cái nghiệp
đời của chúng ta đã tạo biết bao nhiêu cái nghiệp. Nó sẽ đi tái sanh chúng sanh
chứ nó không làm người được. Nếu không thì Đức Phật nói thân người dễ. Bởi vì
theo như mấy con hiểu thì thân người dễ mà. Cho nên mình thấy con người ta đầy
hết. Có phải không? Chứ nếu mà khó thì làm sao con người ta đông dữ vậy.
(24:04) Nhưng
không phải đâu mấy con. Có nhiều người mang thân người mà dữ như cọp. Cọp mấy
con. Có nhiều người mang thân người mà gian xảo như hồ ly, như con cáo á mấy
con. Trời đất ơi, đâu phải là con người luôn luôn là con người đâu mấy con. Cho
nên vì vậy làm sao chúng ta làm con người trọn vẹn mấy con. Bởi vì cái tiêu chuẩn
làm người mà Thầy đã nhắc phải giữ gìn năm giới. Đó là cái tiêu chuẩn làm người.
Mà phạm trong năm giới này thì mấy con không phải là con người mà là một con
thú vật đang mang lốt người.
Cái con thú
vật nó mang cái lốt con thú vật nó không dữ bằng cái con vật mà mang lốt người.
Con thấy chiến tranh nó giết hại hàng lớp người. Các con thấy không? Trong cái
thời phát xít Hít le con biết không, chiến tranh đại chiến thế giới thứ hai nổ
bùng, con người chết la liệt. Vậy thì ai giết con người? Con người giết con người!
Bây giờ người ta còn nghiên cứu những cái chất độc hại, bom đạn độc hại để giết
người. Thì không phải đó là, đó là ác pháp chứ đâu phải là thiện pháp.
Chúng ta may
mắn được ngồi ở trong cái vị trí, theo đạo Phật. Chúng ta sống trong thiện pháp
cho nên chúng ta không nghĩ những điều này. Nhưng ở ngoài tranh danh đoạt lợi,
tranh chức tranh quyền, mỗi mỗi chút đều sát phạt với nhau mấy con. Nhưng cái mục
đích của mấy con làm sao mà trước khi chết chúng ta phải làm chủ được. Có vậy
thôi. Mà trong giai đoạn này mấy con đã làm chủ được thì không bao giờ còn tu tập
gì nữa, không bao giờ tu tập gì nữa. Người nào làm chủ được sự sống chết. Người
nào chưa làm chủ được sống chết thì vào thất đóng cửa lại.
Mày mà không
làm chủ được sự sống chết tao đóng cửa cho mày chết khô. Nó sợ. Phải nỗ lực. Chứ
mấy con đừng có đi ra nói chuyện. Mấy con đi ra mấy con tiếp duyên coi chừng.
Tâm phóng dật. Đức Phật nói ta thành Chánh giác là nhờ tâm không phóng dật. Cho
nên mấy con được vào thất sống đừng tiếp ai là khỏe nhất. Chỉ có những người
người ta chịu cái trách nhiệm người ta đi kiểm tra, đi đôn đốc để giúp đỡ mấy
con thôi. Chứ những người mà người ta nỗ lực tu thì người ta sống một mình. Ở
đây có một người sống một mình. Không biết bên nữ mấy con, Trang có ra đây
không?
A Tốt quá.
Ra đây để mình động chứ làm gì. Có phải không? Cho nên mấy con làm sao tu được
như bé Như, phải sống một mình. Sống ở đây rồi nó làm chủ sự sống chết mấy con.
Mấy con thấy nó cũng là người nữ, mà giờ nó ngồi một mình nó nó sống trong thất.
Thầy cho nó một khu vực nó ở một mình nó mà nó không buồn. Thì đó là nó giải
thoát rồi mấy con. Bằng tri kiến đầu tiên rồi sau đó nó bằng sức Thiền Định.
Thiền định không phải ngồi ức chế ý thức. Mà Thiền Định nó ngồi vẫn thấy thoải
mái dễ chịu ngồi chơi suốt ngày này qua ngày khác không thấy mỏi mệt không thấy
buồn thì đó là Thiền Định.
(27:42) Tới
giờ trưa mọi người đói bụng đi khất thực, nó cảm thấy cũng không đói bụng. Làm
như nó quên ăn. Sự thực ra nó cũng là người như chúng ta. Cả ngày cả đêm vậy mà
ăn có bữa, mà tại sao nó không đói tại vì nó không nhớ tới đói, còn mình nhớ tới
đói là đói mấy con. Kỳ, hễ mình nhớ tới đói là nó đói, còn mình không nhớ nó
không đói đâu.
Cho nên nỗ lực
tu, tu như bé Như. Bởi vậy, tu không khó, khó sao nó làm được? Phải không mấy
con thấy, nó cũng như mình, tại sao nó làm được? Thì sau này nếu mà tu xong thì
nó sẽ thay Thầy dạy bên nữ. Còn nam thì Thầy cho một người. Khi mà hai người tu
xong rồi, làm chủ sanh già bệnh chết rồi Thầy từ giã mấy con Thầy đi tại vì có
người thừa kế. Thầy mong hai điều đó lắm. Hai người thôi. Một người nam để đứng
ra dạy bên nam. Một người nữ dạy bên nữ.
Bé Như mà tu
tập được làm chủ sự sống chết rồi thì giao bé Như giúp đỡ cho mấy con tu tập dễ
hơn. Còn bên nam Thầy chọn một người đã làm chủ được thì Thầy giao cho người
đó. Cho nên Thầy gặp bên nam hết rồi. Người nam họ phải lo cho người nam. Người
nữ sẽ lo cho người nữ. Họ sẽ giúp đỡ cho đến khi mà chúng ta thấy duyên mình hết
thì ra đi. Không danh không lợi. Trên đời này không có gì danh lợi để mà ham,
không có ham cái gì nữa hết, bỏ đi. Còn duyên thì chúng ta ở lại giúp đời một
chút. Mà hết duyên thì chúng ta ra đi.
Như Thầy thấy
cái hiện tượng là Thầy sắp hết duyên rồi. Tại vì có người tu được. Các con thấy
không? Chứ nếu mà chưa có người tu được chắc chắn là Thầy phải ở đây hai ba
trăm năm chắc chết Thầy. Càng sống càng khổ mang cái thân này mà. Đâu có sung
sướng gì. Mấy con thấy Thầy đi từ ngoài kia vô có phải mắc công không? Phải
tàng hình vô thì nó khỏe hơn phải không? Mà tàng hình mấy con Thầy nói, mấy con
nói Thầy ma chứ ở đó.
Cho nên Thầy
không dám làm điều đó đâu. Thầy nay thành ma rồi, Thầy đi như cái bóng thì
không được. Vì vậy mà Thầy nói mấy con thấy cái hiện tượng mà Thầy sẽ rời khỏi
thế gian nó cũng không lâu vì có người tu chứng. Bởi vì Thầy chỉ mong có người
tu chứng thay thế Thầy là Phật pháp còn. Còn bây giờ Thầy có ở lại mà không có
người tu chứng thì dù bao lâu Thầy có ở bao lâu cũng như vậy mà thôi. Phước
chúng sinh có, còn có những người tu chứng. Chỉ những người đó chỉ sử dụng cái
ý chí của họ, gan dạ liều sống chết thì làm được. Chứ không có khó đâu. Mấy con
làm thử mà coi.
(30:32) Đi
kinh hành mấy con đừng có sợ. Đi suốt đêm coi, coi cái thân này nó có hành mấy
con. Mà nó hành nhiều quá thì mau mau nói với Thầy đừng có để mà nó sanh bệnh nữa
thì khổ. Rồi đi bác sĩ đi nhà thương thì. Cứ đi. Thí dụ như bây giờ mấy con sẽ
tập pháp Thân Hành Niệm mấy con biết rồi. Mấy con tập từ mười phút, mấy con thấy
nó khỏe nó an ổn thì mấy con tập lên hai mươi phút. Mà hai mươi phút được rồi,
mấy con thấy nó không có gì mà chướng ngại làm mệt nhọc thân thể thì mấy con
tăng lên ba mươi phút.
Rồi từ đó một
giờ hai giờ ba giờ. Tập từ từ từ từ cơ thể con người nó thành cái thói quen. Chứ
còn không tập thì mấy con. Bây giờ mấy con đặt cái thời khoá. Cái giờ đó mình dạy
mình tu tập. Rồi cứ giữ cái thời khoá tu hoài như vậy thì nó. Cái thời khoá
mình đã đặt ra rồi mình làm chủ được thời khoá. Nhưng mình thấy được thì mình
tăng dần. Cái hơn thua là ở chỗ các con tu tập là cái chỗ mấy con biết tăng chứ
mấy con cứ giữ cái thời khoá mấy con tu. Coi như là người nào cũng bằng cái người
nào đi.
Cho nên hôm
nay đến đây Thầy gặp mấy con Thầy nhắc, năm nay bắt đầu một năm mới. Mà sang
năm nữa tức là năm mới nữa, thì trong các con phải có người tu chứng. Phải
ráng. Đừng có chậm trễ. Bởi vì tu xong mình mới thấy an ổn. Vì sinh tử nó không
chờ mình đâu. Nó không chờ. Bữa nay mạnh chứ ngày mai đau nó không chờ đâu. Rồi
bữa nay mạnh ngày mai chết nó không chờ mấy con đâu. Cho nên tu xong rồi không
sợ sinh già bệnh chết nữa. Mày đến thì tao đuổi.
Còn bây giờ
mấy con chưa đủ lực. Nhiều khi nó đến nó thăm thì mấy con khổ sở buồn khổ đuổi
không đi. Nó cứ ôm cổ mấy con nó rầy khổ mấy con chết chứ. Cho nên mấy con phải
mạnh mẽ phải gan dạ, phải tập luyện hàng ngày để cho cái ý thức của mấy con trở
thành ý thực lực. Đuổi là đi không có bám riết nữa. Bởi vì ý thức của mấy con.
Cho nên mấy con có ý thức thì mấy con phải nỗ lực tu tập.
(32:47) Rồi
bắt đầu con hỏi Thầy gì nữa không? Có cái gì nghi ngờ, băn khoăn cứ hỏi. Đại thừa
nó như thế nào cứ hỏi. Để mai mốt tui nghe Đại thừa hay lắm, Niệm Phật tâm tôi
được an ổn Phật phù hộ tôi sống không bệnh đau. Bây giờ tu theo pháp Thầy sao bệnh
quá. Mấy con cứ hỏi thẳng đi có gì đâu. Thầy thấy ông Phật phù hộ con chỗ nào
Thầy chỉ cho. Còn không có Thầy chỉ cho, có gì đâu. Mấy con cứ hỏi Thầy đi chỉ
dạy cho. Thầy nói không có Phật Di Đà, không có ông Phật Di Lặc, không có bà
Quan Âm không có ai phù hộ mấy con hết. Mà chính mấy con phù hộ. Rồi con hỏi gì
nữa? Cứ ngồi đó hỏi đi con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét