376- TU KHỔ HẠNH - TỨ DIỆU ĐẾ
(33:32) Tu
sinh: Tại sao Phật Thích Ca tu mau chứng đạo?
Trưởng
Lão: Sáu năm khổ hạnh
mau sao được con? Sáu năm đằng đẵng mà. Con nghe sáu năm khổ hạnh chứ chưa chứng
đạo đâu. Phải không? Con thấy chưa? Con dám khổ hạnh như Phật Thích Ca không,
ăn ngày có mấy hạt mè à! Phải không? Còn con dám làm sống như Thầy ở trên Hòn
Sơn ăn lá cây rừng. Vậy con tập khổ hạnh đi. Tập thử mà. Làm gì con còn trẻ mà
chết được sao. Giờ bây giờ ai cho cơm không ăn, con ra ngoài cây hái cái lá kia
vô ăn. Thử coi ăn coi chịu nổi không? Nếu chịu nổi tức là rèn luyện cái ý chí của
mình và cái ý chí đó nó mới thành Phật.
Con thấy ông
Phật Thích Ca sáu năm rừng thiêng khổ hạnh. Phật Thích Ca tu sáu năm khổ hạnh.
Ăn có chút xíu chút xíu chứ không có ăn nhiều. Thân nó còn như que tăm nó ốm
nhom ốm nhách. Nhưng mà sau khi xả bỏ sáu năm đó mới tu đúng mà chứng đạo. Chứ
đâu phải đức Phật Thích Ca tu dễ dàng lắm đâu. Bây giờ mấy con mới dễ đó. Còn
ông Phật Thích Ca tu không có biết đường biết lối. Không có biết đường. Ngoại đạo
nó dạy đức Phật tu tập tới nhập Không Vô Biên Xứ tưởng, phi tưởng phi phi tưởng
xứ. Nhập rồi không thấy tâm tham, sân, si của mình hết.
Cho nên khi
mà đức Phật tu tập xong rồi thấy tham, sân, si mình vẫn còn. Bỏ, dẹp xuống. Tiến
tới tự mình tìm ra cái phương pháp. Bốn thiền của ngoại đạo đức Phật cũng nhập
từ Sơ Thiền đến Tứ thiền mà chẳng ly dục ly ác pháp sạch. Cho nên đức Phật mới
truy tìm ra. Từ cái pháp Tứ Chánh Cần cho đến cái pháp Tứ Niệm Xứ. Thực hiện
khi mà tu pháp Tứ Niệm Xứ tâm bất động thanh thản an lạc vô sự. Thì Định Như Ý
Túc xuất hiện ra liền. Do đó nhập Tứ Thiền mới dễ dàng.
(35:26) Con
thấy không? Phải đi từ cái chỗ ngăn ác diệt ác sanh thiện tăng trưởng thiện bằng
cái tri kiến của mình. Cho nên đạo Phật mới có Tứ Chánh Cần, Tứ Niệm Xứ còn ngoại
đạo nó không có. Nó vô nó cứ ly dục ly ác pháp nó ly nó ức chế ý thức, cuối
cùng nó lọt trong Không Vô Biên Xứ, không vô biên xứ định. Trật, sai đường! Con
hiểu không? Cho nên đức Phật đã đi theo con đường của ngoại đạo, tận cùng của
nó. Sáu năm khổ hạnh không một người nào ngoại đạo mà khổ hạnh như đức Phật.
Nhưng cuối cùng phải bỏ hết. Phải bỏ.
Trở lại với
cái đường lối mà tự mình tìm ra con đường đi. Cuối cùng bây giờ chúng ta đã có
con đường của đức Phật dạy. Pháp Như Lý Tác Ý. Cho nên đức Phật nói có Như Lý
Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh mà đã sanh thì bị diệt. Bây giờ chúng ta
cứ ôm pháp Như Lý Tác Ý thì chúng ta được giải thoát. Có một cái pháp đơn giản
thôi! Trời ơi! Đức Phật nói nếu mà trước kia mà có người dạy đức Phật vậy thì
đâu phải sáu năm khổ hạnh. Cao lắm thì trong vòng sáu bảy tháng một năm quyết
tâm như vậy là chứng đạo rồi. Chứ đâu cần phải là kéo dài dữ vậy. Các con thấy
chưa? Phải không?
Cho nên đức
Phật tu khổ lắm mấy con. Còn bây giờ mấy con có Thầy hướng dẫn biết được tâm bất
động thanh thản an lạc vô sự. Ngày xưa đức Phật đưa ra cái pháp giảng cái bài
pháp đầu tiên cho năm anh em Kiều Trần Như trong vườn Lộc Uyển. Dạy Tứ Diệu Đế
tức là khổ tập diệt đạo. Nhưng mà người ta không thể giải thích được cái trạng
thái diệt đế nó như thế nào. Nhưng bây giờ Thầy giải thích cho mấy con cái thấy
được cái trạng thái diệt đế, tâm bất động thanh thản an lạc vô sự. Vậy thì mấy
con cứ ôm cái chân lý đó thì mấy con thấy giải thoát ngay liền.
(37:11) Quá
dễ dàng chứ gì? Bao đời, bao nhiêu là, mà chính các Thầy thầy cũng không dạy
cho người ta thấy được cái chân lý đó. Còn cái chân lý đó họ cứ phải nói, tu phải
nhập Niết Bàn. Còn Niết Bàn chắc là cái cảnh giới ở trên đó chư Phật chư Thiên
đầy ngập ở trên đó. Không phải! Họ hiểu sai. Nó là cái chân lý cho con người chứ
đâu phải chân lý cho một cái thế giới nào. Cho nên ở đây mấy con thấy nè? Nói
tâm bất động thanh thản thì mấy con ai cũng có. Nó là cái chân lý mà.
Cũng như nói
khổ thì đó là cái chân lý thì các con làm người thì các con người nào cũng có
khổ hết. Nếu không khổ làm sao nước mắt mấy con có. Cho nên nhiều khi mấy con
khóc chứ đâu phải mấy con không khóc. Các con hiểu không? Đời là khổ mà. Đó là
một cái chân lý.
Rồi cái
nguyên nhân mà sanh ra đau khổ nó cũng là cái chân lý. Thì đức Phật nói đó là
lòng tham muốn của cải của mọi người. Thì ai là không có lòng ham muốn? Thì cho
nên nó là cái chân lý rồi. Chứ phải chi mấy con có mà Thầy không có, người kia
không có thì nói vậy trật. Tui đâu có tham muốn. Tâm tui không có tham muốn thì
cái đó nói chân lý thì trật. Có người có người không thì sẽ sai, không đúng. Mà
đằng này người nào cũng có. Chính Thầy Thầy cũng có tham muốn. Nếu mà không
tham muốn làm sao Thầy đi Hòn Sơn Thầy tu làm Phật. Cũng tham muốn tu làm Phật
đó chứ.
Các con thấy
chưa? Cho nên đó là cái chân lý. Rồi cái chân lý mà để giải thoát thì nó là Niết
Bàn rồi. Còn cái con đường mà tu tập thì đạo đế đó thì các con thấy tám lớp chứ
đâu phải là một lớp. Nhưng Thầy thấy trong cái thời đại chúng ta hiện giờ mà chờ
đợi mà để mở được tám cái lớp học này. Trước kia Thầy có mở cái lớp Chánh Kiến
trong cái thời gian. Đâu phải dễ mấy con.
Về cái vấn
mà dạy, trường lớp, lớp một lớp hai lớp ba lớp bốn thì đều phải xin phép. Không
có giấy phép thì người ta đóng cửa. Bởi vì mình nằm ở trong cái hệ giáo dục. Nó
có trường lớp là phải có giáo dục. Mình phải xin phép bộ giáo dục. Bộ giáo dục
cho phép thì mở. Bây giờ mình không xin phép mình dạy đại. Cũng như bây giờ Thầy
giảng như thế này là tại vì chùa là có quyền được thuyết giảng nhưng mà không
được mở lớp. Thầy giảng cho mấy con nghe chung chung. Còn mở lớp thì phải có
giáo trình giáo án. Đâu phải ra đó chứ. Bây giờ bài thứ nhất dạy mấy con phải học
như vậy phải trả lời như vậy. Phải làm bài như vậy.
(39:40) Thì
khi mà người ta xét mình có giáo trình giáo án mà không xin phép thì đóng cửa.
Các con hiểu chưa? Chứ còn bây giờ Thầy dạy cho mấy con nghe chung chung. Đâu
có giáo trình giáo án, Thầy nói chung chung đủ thứ. Người ta không bắt tội được
Thầy cho nên không đóng cửa. Mà tự do tín ngưỡng trong chùa có quyền dạy những
Phật tử học về giáo pháp của Phật. Nhưng phải xin phép có trường lớp. Mà không
xin phép thì chỉ giảng chung chung cho người ta nghe thôi.
Đó, mình phải
hiểu cái luật pháp. Cho nên Thầy nghĩ rằng sắp tới đây có đề nghị với cơ quan của
Nhà nước ở tỉnh. Thầy sẽ mở những cái lớp học. Thì trong khi đó Thầy nghĩ mình
phải cho Nhà nước người ta vào dạy mình thì người ta mới cho mình. Mình làm gì
người ta dạy về pháp luật. Mình là một người công dân của dân tộc của đất nước
này thì mình phải thông suốt pháp luật. Mà thông suốt pháp luật thì mình không
phạm pháp luật của Nhà nước thì mình là người công dân tốt.
Mà cái người
mà người ta có trách nhiệm người ta đến người ta giảng cho mình nghe thì đó là
tốt mấy con. Cho nên vì vậy đó thì Thầy sẽ xin phép cho mở những cái lớp. Thầy
sẽ mời những cái người mà người ta có trách nhiệm người ta đến dạy pháp luật. Dạy
pháp luật cũng hay lắm mấy con. Không phải giỡn đâu. Bây giờ nói pháp luật mấy
con nghe pháp luật Nhà nước mà hở chút là mấy con bị người ta bắt phạm tội.
Còn khi mà mấy
con học rồi mấy con không có vi phạm mấy con đâu có tội. Bởi vì pháp luật của
Nhà nước người ta đặt ra để giữ trật tự an ninh cho một đất nước đó. Mà mình giữ
đúng thì tức là mình đem lại sự an ninh sự độc lập cho đất nước đó. Không bị
người khác xúi giục làm điều này thế kia.
Đó thì mấy
con phải thấy mình học cái nào cũng lợi ích hết. Đó là lợi ích mảng đời. Còn lợi
ích mảng đạo thì mấy con tu làm chủ sự sống chết của mấy con phải không? Con
bây giờ muốn khổ hạnh như đức Phật Thích Ca đâu có khó gì. Ngày mai không có
cho con ăn cơm. Được không? Nổi không? Rồi làm thử. Thầy cho con sống một tuần
lễ ăn lá cây rừng coi có sống nổi không? Hễ sống nổi tức là có ý chí mà sống
không nổi là thiếu ý chí. Thôi từ từ tập luyện lần lần. Được không?
(42:05) Nghe
sao mà ăn lá cây rừng không khổ quá, thấy cơm thèm quá. Cái này chưa được. Còn
thấy mà nó không thèm nữa. Mà con muốn thấy nó không thèm thì con nói lá cây nó
còn sạch hơn cơm. Phải không? Lá cây nó khô nó không có thúi. Mà cơm con đổ đi
có phải nó thiu thối không? Đó nó bất tịnh mà. Người ta nói thực phẩm bất tịnh
mà. Tại mấy con chưa quán nó chứ. Thực ra quán thực phẩm bất tịnh rồi mấy con
ăn lá cây mấy con sống nghe nó khỏe khoắn trong người nó nhẹ như lá cây vậy. Phải
không?
Đó mấy con
làm thử rồi biết người nào gan dạ như Thầy. Thì ở gần người ta ăn cơm rồi mình
thèm. Mình trốn trong rừng trong núi một mình mình ăn lá cây thì chắc hết thèm.
Không ăn thua gì hết đâu con. Tại vì cái lá cây này nó chát mình ăn không được.
Mình kiếm mấy lá cây chua chua mình ăn. Trời lá bứa mà ăn sướng lắm mấy con. Ăn
nó chua chua. Nó ngon lắm mấy con. Lá giang. Phải không? Ăn riết ba cái lá
giang nó hết trơn. Ở đây nó ít quá. Trong rừng nhiều lắm mấy con.
Đó Thầy nói
như vậy mấy con thấy thiên nhiên nó tự nhiên nó có những cái lá cây có những
cái cây mà chúng ta có thể sống. Các con thấy ở dưới đất thì những cái dây những
cái cây nó cũng ra củ, nó cũng là tạo cái sự sống cho mình. Cho nên củ nho đó,
dây nho, mấy con lại nhổ lên. Mà đất mà lá cây nó mục lôi nó mấy con chỉ cần nhổ
lên vậy, phủ bên lớp lớp dày dày. Trời ơi. Đem quăng trong đống lửa lấy ra ăn.
Ngon vô cùng. Có phải không. Mình cần gì phải nấu mấy con. Chừng một gốc nho
như thế này đem quăng vô đống lửa ngồi chơi chút xíu. Cái lấy ra lột ăn no. Khỏi
cần gì hết.
Nó là cuộc sống,
cuộc sống hoang dã. Nhưng mà sự thật là cuộc sống giải thoát. Không có lệ thuộc.
Còn bây giờ bữa nào mà thiếu mâm cơm mấy con thì mấy con coi như. Trời ơi bữa
nay sao quên tui vậy nè. Đó thì mấy con thấy nhiều khi quên để tập cho mình rèn
luyện cái nghị lực của mình chứ gì. Không ngủ bữa chết sợ gì, dậy ngồi thiền đi
không nhớ cơm nước gì nữa. Mình nhắc tâm mình vậy đó. Thì tức là ngủ. Bữa nào
quên đó, là cái bữa đó là cái bữa mình tu nhiều. Có gì đâu. Chiến thắng lại với
cái nghiệp của mình. Mình thắng cái nghiệp đói của mình thì giải thoát.
(44:46) Nhiều
khi nó nhờ những cái điều kiện đó mà mình lại làm chủ được mình. Từ cái chỗ làm
chủ được mình rồi khi mình tác ý. Hôn trầm mình tác ý. Bảo tịnh chỉ hơi thở sao
nó không tịnh chỉ. Có bữa họ không cho mình cơm chiến thắng được. Qua hôm sau
cái mình bảo nó tịnh chỉ hơi thở nó tịnh chỉ được. Trời đất ơi! Cũng là cái may
mắn. Phải không? Cái rủi mà.
Cho nên tu
hành nhiều khi biết thì chúng ta nỗ lực chúng ta thực hành chứ đừng cầu may mắn.
Cầu may mắn khó lắm. Ai mà nỡ đâu mà để mấy con nhịn đói. Cho nên người ta có
quên đi nữa thì nhắc cái người ta mang tới liền. Không bao giờ nhà bếp để mấy
con nhịn đói. Cho nên ráng tu tập, có Thầy. Mai mốt Thầy đi rồi thì chắc chắn
không có Thầy nữa. Mà không có Thầy nữa thì bên nữ thì có bé Như. Nam thì có
quý thầy. Mấy con yên tâm. Phải ráng lo tu.
Rồi bé Như
nó còn bé Như một, bé Như hai, bé Như ba nữa chứ đâu phải bé Như một đâu. Có phải
không? Nó còn nhiều bé Như nữa. Cho nên mấy con còn tuổi trẻ phải nỗ lực tu.
Còn mấy người già tu. Có gì không con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét