377- HƯỚNG DẪN TU TẬP PHÁP THÂN HÀNH NIỆM (1)
(45:59) Tu
sinh: Dạ kính thưa Thầy. Theo như Thầy nói thì không có niệm thì ôm pháp
Thân Hành Niệm. Đi như vậy. Mà có niệm (không nghe rõ)
Trưởng
Lão: Con nên tập cái
pháp Thân Hành Niệm từ từ. Từ từ mấy con. Chẳng hạn như bây giờ con phải phá
cho hết cái si. Mà hết si thì tham sân nó không hết đâu. Bởi vì cái si nó độc lắm.
Hễ khi mấy con còn ham ngủ này kia rồi đó thì nó còn si. Mà còn si thì nó còn
tham sân. Cho nên vì vậy mà nhắm vào. Cái Pháp Thân Hành Niệm nó nhắm vào cái
tâm si cho nên nó phá cái tâm si.
Vì vậy mà
mình không có nên ép buộc nó quá thì nó lại si hơn. Tu từ từ từ từ rồi mình cứ
tiến dần chiếm hết ngày đêm của nó thì khi con chiếm hết ngày đêm của nó, nó thấy
cơ thể con khỏe khoắn. Thì tức là con đã làm chủ được cái tâm si. Bởi vì như Thầy
bây giờ đâu có ngủ mấy con. Nằm xuống tâm tỉnh bơ nó không ngủ suốt đêm.
Mà nó có mất
da mất thịt có bệnh đau chỗ nào đâu. Mấy con biết là Thầy không có ngủ. Nhưng
mà mấy con không ngủ thì nghe nó mệt nhọc. Tại vì cái tâm lăng xăng của mấy
con. Chứ mình không có lăng xăng xem. Cho nên mấy con tập.
Tu sinh: Vậy thì bây giờ con tập từ từ đúng
không Thầy. Buổi sáng buổi trưa. Nếu mà cái cơ thể con nó thích nghi được rồi
thì. Nếu mà nó không có gì thì thôi. Còn nếu mà nó có trở ngại, trục trặc gì
con trình Thầy sau.
Trưởng
Lão: Được rồi, con cứ
tập. Khi nào mà, buổi trưa con muốn phá cái ngủ trưa con cứ đi kinh hành. Cứ
đi. Đừng có để cho nó ngủ. Mình đi nó không ngủ được.
Tu sinh: Đi hoài luôn phải không Thầy?
Trưởng
Lão: Ừ, mình đi hoài
được mà. Tu sinh: Dạ.
Trưởng
Lão: Đó là tốt. Đó
là phải biết phá. Mà Thầy nói mấy con ôm pháp Thân Hành Niệm mà chứng. Không có
cái pháp nào mà hơn pháp Thân Hành Niệm. Nhưng không nên vội vàng. Dùng nó quá ức
chế mình sanh ra bệnh tật trên thân. Phải biết, phải biết dừng. Có cái gì mà
khi ôm pháp Thân Hành Niệm mà có gì trở ngại thì phải xin gặp Thầy. Chứ đừng có
để lâu giống con.
Tu sinh: Bạch Thầy, con bị ức chế trong tưởng,
nay hết rồi, ví dụ con đi Thân Hành Niệm có được không?
Trưởng
Lão: À được chứ con.
Con đi Thân Hành Niệm cứ lấy thân hành ngoại đừng có tu tập Thân Hành Niệm. Tu
tập nó bị chướng ngại vô hơi thở. Con tập cái bài, con bỏ hơi thở đi. Đối với
thân hành ngoại, đừng lấy thân hành nội. Nội thân hành ngoại nó cũng đủ rồi
con. Như dỡ chân lên đưa chân tới hạ chân xuống, từng hành động thân con. Rồi từng
hành động tay con. Tất cả mọi cái hành động đó con hợp nó lại thành một cỗ xe
kiên cố của pháp Thân Hành Niệm.
(48:56) Nhưng
mà bỏ cái hơi thở ra. Hồi đó kết luôn cái hơi thở tức là.
Tu sinh: Bỏ cái hơi thở ạ?
Trưởng
Lão: Bỏ cái hơi thở
ra lấy cái thân hành ngoại, còn cái hơi thở. Thay vì con phải thở năm hơi thở rồi
con mới tiếp tục đưa tay chống tay sau lưng chứ gì. Bây giờ con không cần thở
năm hơi thở. Ngồi xuống thì ra lệnh đưa tay chống sau lưng hoặc để trước như thế
nào rồi con tác ý. Con bỏ cái hơi thở. Bởi vì cái hơi thở nó rối loạn con. Tại
vì con tập quá tập trung trong hơi thở. Cho nên mới sanh ra rối loạn hô hấp. Bỏ
đi. Không có sao hết. Tập nội cái thân hành ngoại không nó cũng đủ giải thoát.
Tu sinh: Kính Bạch Thầy, vậy là con trong suốt
cái thời gian mà con tập dần một tiếng hay là hai tiếng được không?
Trưởng
Lão: À, bắt đầu bây
giờ con đi từ nửa tiếng. Thấy khỏe con tăng lên, tăng lên, tăng lên. Chừng nào
thấy khỏe nữa tăng lên suốt đêm. Chứ đừng có nghĩ mình tu tập chừng mấy tiếng rồi
thôi thì không được. Pháp Thân Hành Niệm nó phải tu tập suốt ngày đêm. Rồi suốt
ngày đêm được rồi mà thấy mình chưa đủ cái lực. Chưa đủ lực để làm chủ sự sống
chết đi bảy ngày đêm luôn.
Tu sinh: không nghe rõ.
Trưởng
Lão: Thì con tê ngưu
một sừng mà. Đã là con tê ngưu. Con tê ngưu nó đâu có nằm nó đi không à, nó
không có sợ ai hết đâu. Nó không có sợ ma. Còn con còn sợ ma.
Tu sinh: Kính bạch Thầy, lúc trước con ở chỗ
Thầy đó, con bị ức chế hơi thở Thầy dạy con đi kinh hành đó. Con đi suốt ba tiếng
đồng hồ con đi con không nghỉ chút nào hết, mà nó không có mệt.
Trưởng
Lão: Nó không có mệt,
không có uể oải, không có mỏi mệt. Thấy nó tỉnh táo nó khoan khoái. Đó là đúng.
Đó là tốt. Vậy mà, phải tăng lên luôn. Đi vô trong kia ra ngoài này là chứng đạo
rồi. Thiệt mà.
Tu sinh: Tại vì lúc đó con bị ức chế hơi thở
mà.
Trưởng
Lão: Thầy biểu con bỏ
hơi thở mà.
Tu sinh: Giờ Thầy mới dạy con.
Trưởng
Lão: Thôi bây giờ bỏ
đi, mai mốt chứng cho rồi.
Tu sinh: Bạch Thầy, tu có thời hay là giờ
nào cũng tu?
Trưởng
Lão: Giờ nào cũng tu
hết. Chứ còn bây giờ. Nếu mà các con tu lâu quá mà giờ còn thời khoá nữa thì nó
xưa lắm rồi. Để cho mấy người người ta mới vào người ta dùng thời khoá. Còn
mình tu lâu quá rồi, thì mình không có nên dùng thời khoá. Giờ nào mình cũng tu
hết.
Bây giờ cái
giờ đó không phải là giờ tu nhưng mà con không đi kinh hành con ngồi, con cũng
để tâm bất động thanh thản, an lạc vô sự. Cũng đang tu đó nhưng mà ngồi chơi.
Đó chứ không phải là tu mà tu. Cho nên tất cả giờ quyết tu. Nhớ kỹ như vậy.
Tu sinh: Kính thưa Thầy, nếu như mà bỏ hơi
thở thì có lẽ mình đi hoài, chỉ có ngồi thở thưa Thầy.
Trưởng
Lão: Không cần ngồi
thở.
Tu sinh: Đi vậy đi suốt?
Trưởng
Lão: Đi suốt ngồi xuống
rồi đưa tay đưa chân rồi đứng dậy đi.
Tu sinh: Chứ không có ngồi, không có thở?
Trưởng
Lão: Không có thở. Bỏ
hơi thở.
Tu sinh: Vậy con bỏ luôn.
Trưởng
Lão: Bỏ luôn. Không
có sợ. Bởi vậy tu tập tới không thở nữa mà. Cho nên bỏ luôn.
Tu sinh: Không nghe rõ
(52:22) Trưởng
Lão: Mình cứ tập riết rồi bỏ cái thời khoá luôn. Mình không còn tính giờ khắc
gì nữa hết. Tôi cứ thoải mái thì tôi đi. Mà hễ mệt thì tôi nghỉ, có vậy thôi.
Mà khỏe tui đi nữa. Tui lấy pháp Thân Hành Niệm tui làm pháp tu chứng đạo mà.
Con đâu có tu pháp nào khác nữa đâu.
Tu sinh: Dạ. Con đi Thân Hành Niệm thì là giữ
tâm bất động phải không Thầy?
Trưởng
Lão: À, mình để tâm
bất động thanh thản an lạc vô sự. Mà nó không bất động mà nó cứ niệm này niệm
kia thì mình đưa cái tri kiến mình quán vô lậu xả nó đi. Nó có phương pháp mà.
Trong cái pháp Thân Hành Niệm nó có những pháp quán mà áp dụng trong đó hết. Mà
khi nó không có niệm gì hết thì mình ngồi chơi. Rồi chút không có mỏi mệt thì
mình đi. Như vậy là chứng đạo chứ có gì. Rồi con hỏi Thầy gì con?
Tu sinh: Kính bạch Thầy. Hôm trước Thầy có
cho phép con thức thêm từ mười giờ cho đến mười giờ rưỡi. Và con cũng có thực
hành theo pháp môn Thân Hành Niệm. Nhưng mà con đi á thì nó rất là tỉnh táo và
rất khoẻ. Đi tới sáng thì nó vẫn tỉnh nữa. Nhưng mà sao ban ngày con ngồi lại
thấy lờ mờ lờ mờ vậy. Mọi khi con ngồi lại thấy lờ mờ lờ mờ con đi hoài. Lần
này con không biết là ví dụ con không có ngồi mà giờ con đi Thân Hành Niệm có
được không?
Trưởng
Lão: Được mà con. Bởi
vì pháp Thân Hành Niệm mà. Mình ngồi lại nó lờ mờ tức là nó không tỉnh. Vậy thì
con cứ ôm pháp Thân Hành Niệm. Tao đánh cho mày xẹp luôn hết. Đừng có lờ mờ ở
đây.
Tu sinh: Con cứ sợ. Tại vì có cái thời khoá
mà ví dụ con đi hoài như vậy thì những cái giờ mà con ngồi giữ tâm bất động nó
không được thì sao. Thành ra hỏi Thầy thì con bỏ hay là. Con có trình với sư cô
Liễu Huệ thì sư cô Liễu Huệ nói thôi bây giờ giữ lại thời khoá bình thường đi.
Có thể là thức khuya quá rồi nên ban ngày ngồi lại nó ngủ á. Thành ra con bỏ.
Mà giờ Thầy dạy như vậy thì con đi Thân Hành Niệm không, con không có ngồi để
giữ tâm bất động. Khi nào mà con mệt quá thì con ngồi lại giữ tâm bất động như
vậy có được không?
Trưởng
Lão: Được, nhưng mà
bây giờ Thầy nói như thế này. Tuỳ theo mình phải biết cái khả năng của mình. Nếu
mình thấy trên cái pháp Thân Hành Niệm mình tu tập mình thấy nó an lạc, nó tỉnh
táo nó hoàn toàn nó không mệt nhọc thì có thể ôm được. Còn nếu mà thấy mình tu.
Mình thử mà. Mình thấy mình đi vậy tới chừng đó mình ngồi lại chơi mà nó không
tỉnh táo, nó cứ lờ đờ là biết cái sức mình tu. Cho nên vì vậy mình phải tu theo
thời khoá. Tập dần đi lên. Thì đó bỏ thời khoá thì không được. Khi nào mình biết
bỏ thời khoá mà khi nào không biết bỏ thời khoá là do sức tu tập của mình.
Tu sinh: Hôm trước Thầy dạy đi Thân Hành Niệm
thì nó có ba giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất là mình tác ý. Giai đoạn thứ hai là
nghỉ thứ ba là hướng tâm. Nhưng trong giai đoạn này thì chúng con đi chỉ hướng
tâm thôi. Mình biết từng hành động của mình thôi chứ không có cần tác ý đầu nữa
phải không thưa Thầy?
(55:29) Trưởng
Lão: Không, mới đầu thì con phải hướng tâm tác ý rất rõ. Tác ý bằng âm
thanh. Dỡ chân lên, đưa chân tới, hạ chân xuống, hạ gót xuống rõ ràng. Coi như
mình ra lệnh rồi mình làm theo. Sau một thời gian tu tập Thân Hành Niệm. Đi suốt
đêm như vậy mà tác ý như vậy, đâu nó làm đúng đắn đó mà nó chưa ra lệnh mà nó
đi trước thì không được. Mình chưa truyền mà nó đã bước trước rồi. Thì đó nó tu
tập thành cái tưởng thành thói quen. Không được.
Mình phải ra
lệnh rồi thì cái thân của mình nó theo cái lệnh đó nó dỡ chân lên thì đúng. Cho
nên con tác ý bằng âm thanh để rồi con mới hành động theo cái lệnh đó. Sau khi
con truyền lệnh được, nó làm đúng như vậy mà đi suốt đêm nó tỉnh táo nó khỏe
khoắn trong người con thì bắt đầu con thay đổi. Không có tác ý bằng âm thanh nữa.
Mà tác ý bằng ý. Ý tác ý. Cũng ở trong đó, ý con nó tác ý.
Thí dụ bây
giờ Thầy nói dỡ chân lên. Đó là tác ý bằng âm thanh. Mà Thầy nói trong ý của Thầy,
thì mấy con không nghe. Phải không? Đó là ý nó tác ý ở trong đó cho nên ở ngoài
không ai nghe hết. Đó là cái ý. Còn hướng tâm là hướng tới cái bước. Tức là cái
tâm của mình nó chú ý vào bước đi là hướng tâm thì cái chân nó dỡ lên. Hướng tới
nó hạ xuống là nó hạ xuống. Đó, con thấy không? Cái đó là hướng tâm. Cái đó là
vi tế. Cái đó là cái chỗ người ta chứng đạt.
Nó có ba
cách tác ý, âm thanh, tác ý bằng ý thức ở trong đầu, rồi hướng tâm thôi. Bởi vậy
sau này con hướng tâm muốn chết thì nó chết liền. Chứ không cần mà phải ra lệnh
tịnh chỉ hơi thở đâu. Hướng tâm hơi thở ngưng thì nó ngưng. Chứ không phải ra lệnh
nói như Thầy nói cho mấy con nghe. Nó vi tế đến cái mức độ mình chỉ cần muốn chết
là hướng tâm chết thôi.
Cho nên sự
tu tập chúng ta đi từ cái thô cho đến cái vi tế. Nó tập luyện cái ý thức lực của
chúng ta.
Tu sinh: Thưa Thầy cho con hỏi. Thưa Thầy
như khi mà mình đi kinh hành mà để trị hôn trầm, đối trị hôn trầm. Khi mình bắt
đầu đi thì mình tác ý để mà phá, một câu tác ý để phá hôn trầm. Còn thí dụ mà
đi, bây giờ mà đi liên tục như vậy á thì mình có dùng câu tác ý cái gì để mình
đi như Thân Hành Niệm vậy?
Trưởng
Lão: À, coi như pháp
Thân Hành Niệm thì tác ý. Người mới tu đều phải tác ý âm thanh hết. Người tu
sâu rồi thì chỉ tác ý trong cái ý của mình thôi. Mà tu sâu nữa thì hướng tâm chứ
không có gì hết. Nhưng mà khi mà mình thấy cái hiệu quả của cái hướng tâm của
mình, hướng ở đâu á. Thí dụ như bây giờ con hướng cái tay con đưa lên thì tự nó
đưa lên. Nó có cái sự điều khiển của cái pháp hướng.
(58:23) Còn
bây giờ con hướng, hướng cái tay con đưa lên mà nó không chịu đưa thì tức là nó
chống lại con. Vậy như vậy, thì khi mà con hướng ở đâu thì thân con sẽ làm theo
nấy thì con sẽ làm chủ được sự sống chết. Nó là cái pháp Như Lý Tác Ý mà. Mà
Như Lý Tác Ý trên pháp Thân Hành Niệm. Cho nên tập nó làm sao nó kiên cố như cỗ
xe như căn cứ địa. Nó mới trở thành một cái lực của nó. Còn nếu không nó không
trở thành đâu.
Nên buộc
lòng nó liên tục từ cái tác ý này cái hành động này cho đến hành động này nó
liên tục nó không kẽ hở thì đó nó kiên cố mà. Con làm sao tu cho nó kiên cố.
Thà là con tu ít. Con tu chừng ba mươi phút hoặc một giờ. Trong khoảng thời
gian tu đó nó phải kiên cố để tập thành quen chứ không khéo con tập ba, bốn giờ
mà rồi trong khoảng độ chừng một, hai tiếng đồng hồ có xen kẽ trong đó niệm này
niệm kia ở trong đó thì như vậy tu hoài nó không hết đâu.
Phải tập
ngay từ lúc đầu. Bây giờ tập một phút, năm phút, mười phút hoàn toàn phải kiên
cố như cỗ xe. Không cho một cái niệm nào hoặc cái ý nào mà lọt vào ở trong cái
thân hành của con thì kết quả của con sẽ tốt.
Tu sinh: Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Kính bạch Thầy con xin hỏi. Con ở nhà thì con đi mười phút rồi con ngồi xuống
con thở, rồi sau con đi kinh hành, rồi con đi Thân Hành Niệm, con đi mười bước
rồi con ngồi xuống con thở. Nhưng mà con đi năm ngoái thì con đi con thấy nó vẫn
thoải mái. Năm nay thì con cũng có việc nhà nhiều thành ra con không biết con
sai cái gì, cho nên con tập thì nó vẫn có hôn trầm. Con tập ngồi thì con ngồi
thì con tác ý là tâm bất động thanh thản an lạc vô sự. Rồi con ngồi chút thì nó
có hôn trầm.
Vừa rồi con
có vào con trình sư ông, Thầy Gia Hạnh. Thầy Gia Hạnh nói con đi thử. Con đi thử
thì Thầy nói là con đi quá nhanh. Bước thì quá nhanh cho nên sửa lại. Thưa Thầy,
thưa Trưởng lão là Thầy có chỉ thì con đi chậm lại. Con đi cứ nửa tiếng thì con
tập nghỉ mười lăm phút. Rồi con cũng ham con đi nửa tiếng nữa rồi con nghỉ mười
lăm phút, nửa tiếng rồi con đi.
Cái hôm qua
trong người con nó như đống lửa vậy, nó bừng bừng hết. Thế con không biết làm
sao. Con trai con biểu con xả, cái con xả hết rồi con vô trong con đọc. Rồi tới
chiều thì con lên con trình với Thầy. Thì kính bạch Thầy, kính thưa Trưởng lão
hoan hỷ chỉ dạy cho con để con ra con tập cho nó khỏe mạnh.
Trưởng
lão: Sự thật ra thì
nó có những cái sai con. Tu tập nó có những cái sai cho nên nó mới bị chướng ngại.
Chứ nó đúng không bao giờ mà, pháp Phật tu nó giải thoát. Mà mình chỉ tu sai một
cái phần nào đó thì nó bị chướng ngại. Nhất là khi tu tập thì mình phải giải
quyết gia đình cho ổn. Chứ để cái tâm mình bị phân tâm vương vấn gia đình thì
mình tu mình bị. Coi như là mình bị tưởng nó phá mình.
(01:02:15) Như
trạng thái nóng như con nói. Tất cả những cái này đều là do cái tâm bị phân
tâm. Ngồi tu thì con thấy nó bị gom lại trong cái Thân Hành Niệm mà không phân.
Nhưng mà vì hoàn cảnh gia đình của mình, mình phân tâm để giải quyết. Con phân
tâm phải không? Chứ lẽ ra mình tu rồi ngồi chơi không có để cho nó phân tâm gì,
không lo lắng gì nữa hết. Buông xả hết thì con tu nó tiến bộ lắm.
Còn trái lại
con tu rồi, bây giờ xả ra rồi phải lo cái chuyện đi nấu cơm hoặc là lo cơm nước
này kia thì cái này bị phân tâm rồi. Không được. Phải không? Hễ tu là tu. Cho
nên tại sao mấy con phải vào Tu viện tu? Để mình không có phân tâm. Chứ còn ở
trong gia đình là bị phân tâm hết mấy con. Chỉ ở gia đình mấy con tu là tu xả
tâm bằng tri kiến của mình nhân quả mà thôi.
Có chuyện gì
mà trái ý nghịch lòng của mình thấy đây là nhân quả vui vẻ trả để cho cái tâm
mình được an mà thôi. Cái đó là ở trong cái gia đình của mình. Mình làm mọi
chuyện mà mình không có than trách cái này cái kia đó là mình xả tâm. Ở trong
gia đình chỉ tu vậy thôi chứ không có khác được. Còn muốn đi xa hơn nữa phải về
Tu viện. Có vậy mới được. Chứ ở trong gia đình không thể tu xa hơn được. Bởi vì
cái sức Thiền Định nó không thể mà ở cái chỗ mà động. Thành ra hay nó động nó
phá nát cái tâm định của mình.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét