394- ƯỚC NGUYỆN CÓ 8 LỚP BÁT CHÁNH ĐẠO
(29:00) Tu
sinh Minh Châu: Dạ, bạch Thầy, chúng con có cần thọ giới Bồ Tát không ạ?
Trưởng
Lão: Thật sự ra
Đại thừa chỉ đặt ra giới Bồ Tát để chúng ta làm cái việc thiện mà thôi mấy con.
Ở đây chúng ta sống trong giới luật của Phật. Là một người tu sĩ vậy là một người
thiện rồi, đâu cần phải bố thí mang gạo đến chỗ này, chỗ kia cho. Còn thọ Bồ
Tát giới, là có nghĩa là chúng ta phải làm những cái hạnh từ thiện, các con hiểu
không?
Cho nên đối
với Thầy không cần thọ Bồ Tát giới. Nhưng ở đâu có đau khổ, Thầy sẽ mang gạo đến
cho ở đó. Ở đâu có buồn khổ, Thầy sẽ đến an ủi họ. Còn hơn Thầy thọ Bồ Tát giới
mấy con. Cho nên vì vậy Bồ Tát giới chỉ chẳng qua Đại thừa, đó là một con đường
Phật giáo Thiền Tông của người Trung Hoa, họ dạy chúng ta làm cho nó nhiều chuyện
chứ sự thật ra nó không khác gì tâm chúng ta, tâm từ bi của chúng ta, biết
thương yêu chúng sanh.
(30:09) Là
người theo Phật mà thấy người khác đau bệnh, rên la như vậy, chúng ta nỡ bỏ mặc
họ sao, chúng ta sẵn sàng giúp đỡ họ. Như vậy có thọ Bồ Tát giới đâu mà chúng
ta vẫn làm. Nhiều khi chúng ta nói chúng ta không thọ Bồ Tát giới, chúng ta
không làm, thì như vậy là trái đạo đó con. Mình trái đạo, không đúng đạo giải
thoát, giải thoát là phải thương người.
Cho nên nói
có tâm từ, bi, hỷ, xả, nhờ từ bi mới hỷ xả được những nỗi khổ đau trong lòng của
mình. Cho nên bốn từ này ghép lại thành một bài pháp Từ, Bi, Hỷ, Xả. Các con nhớ
bốn chữ này ghép lại thành một bài pháp rất tuyệt vời. Do lòng thương yêu mà
chúng ta được hỷ xả, do lòng thương yêu mà chúng ta được giải thoát mấy con, nhớ
kỹ điều này. Chúng ta thiếu lòng thương yêu cho nên chúng ta mới đau khổ đó.
Câu hỏi kế nữa
con.
(31:12) Tu
sinh Minh Châu: Dạ, bạch Thầy chúng con mong muốn Thầy mở các lớp học
cho các Phật tử ngoài Bắc.
Trưởng
Lão: Thật sự ra
Thầy cũng ước mong điều đó, nhưng duyên nó chưa đủ. Nếu đủ, Thầy có làm một bức
thư, Thầy có gửi Bộ giáo dục những cái giáo trình mà Thầy dạy cho lớp Chánh kiến.
Tức là đạo Phật có tám lớp Bát Chánh Đạo, mà cái lớp Chánh kiến là cái lớp rất
là quan trọng đó con. Nhìn, mình thấy cái đó, mà chúng ta xác định được cái đó
là chánh kiến, cái đó là tà kiến, thì chúng ta giải thoát ngay liền. Cho nên
cái lớp học rất cần thiết, nhưng làm sao mấy con?
Khi người ta
chưa chấp nhận cho thì mình đâu có làm sao được, mình có quyền gì. Mình mở ra
thì người ta kiếm chuyện này, chuyện kia, khó lắm mấy con, đâu phải dễ.
(32:10) Đó
cho nên cái duyên chúng sanh chưa đủ. Chứ sự thật ra khi đọc cái giáo trình của
Thầy người ta thấy Thầy dạy đạo đức không. Đạo đức không làm khổ mình, khổ người,
nói một lời nói mà nặng lời, nói không nhẹ nhàng là người đó thiếu đạo đức mấy
con.
Thầy dạy đến
như vậy, đi mà chúng ta bực tức trong mình, nện cái gót nghe ịch ịch, như vậy
chúng ta cũng là người thiếu đạo đức mấy con. Dạy người ta đạo đức bằng hành động,
bằng sự sống, bằng sự suy nghĩ, đạo đức sẽ nằm ngay tại đó chứ không phải tại
danh từ đạo đức suông, các con hiểu điều đó. Cho nên vì vậy muốn mở cái lớp học
ở miền Bắc, cũng như cả miền Nam, điều đó phải cần đủ duyên, đủ duyên.
Thí dụ như
bây giờ Thầy đứng ra Thầy dạy cái lớp Chánh Kiến. Sau cái lớp Chánh Kiến rồi,
thì Thầy chọn cái người ở trong cái lớp học đó, họ sẽ thay Thầy dạy cái lớp
Chánh Kiến. Thì Thầy dạy cái lớp Chánh Tư Duy mấy con. Các con thấy không, nó sẽ
có từng giáo viên, từng người thay, đứng dạy trong các lớp đó. Từ cái lớp Chánh
Kiến nó chỉ có một mình Thầy, nhưng mà sau cái lớp Chánh Kiến đó thì có nhiều
người dạy lớp Chánh Kiến, và Thầy ra dạy cái lớp Chánh Tư Duy. Sau này Thầy bước
lên lớp khác, thì lớp Chánh Tư Duy lại có nhiều người nữa. Cho nên đào tạo người
dạy đâu phải khó mấy con, nhưng khó là phải được sự chấp nhận của mọi người, mọi
chính quyền, chứ không phải dễ đâu.
Muốn dạy mấy
con tập trung như thế này, không phải đâu mấy con. Đây là buổi thuyết pháp để
nghe tóm lược, chứ còn dạy Thầy chọn một trình độ hiểu biết như nhau, rồi cho
vào một cái phòng học, một cái lớp học. Ở đó cái người đó, người ta đứng lớp
người ta dạy cái lớp đó. Cho nên nói lớp học là, thí dụ như bây giờ Bát Chánh Đạo,
thì nó phải có 8 cái phòng học của người ta chứ đâu phải có một phòng học đâu.
Mà 8 cái phòng học mấy con học ra, 8 cái phòng học mà ra rồi thì mấy con là người
giải thoát. Ngay từ trong cái lớp Chánh Định, các con ngồi thiền nhập định người
ta đã theo dõi mấy con từng chút. Cách thức ngồi như thế nào, tay để làm sao, hơi
thở ra vào như thế nào, người ta sẽ theo dõi từng chút, người ta hướng dẫn.
(34:49) Còn
mình giờ có lớp đó đâu, nói là nói chung chung vậy, mấy con về tu tập có khi
trúng, có khi trật mấy con cũng đâu có biết được, các con hiểu điều đó. Nhưng
Thầy hôm nay chỉ có gợi ý để chúng ta biết Chánh pháp của Phật nó lợi ích như vậy,
nhưng vì cái duyên chưa đủ cho nên chúng ta chưa mở mang những lớp, chứ Thầy ước
ao có những cái lớp, có những cái lớp học như vậy. Tu tập như vậy nó mới xứng
đáng là đạo Phật, chứ không phải là chúng ta nói suông như thế này đâu mấy con,
không phải nói suông.
Tu sinh
Minh Châu: Kính
bạch Thầy, con xin Thầy chỉ cho con pháp tu để đuổi bệnh cho con con mới được
tám tuổi. Cháu bị bệnh dị dạng mạch máu não bẩm sinh. Con xin đảnh lễ Thầy.
Trưởng
Lão: Nói chung là lẽ
ra khi thân bệnh đó là một nghiệp, một nghiệp chướng. Tu hành giải thoát mà mấy
con đã bị nghiệp, mà nghiệp như vậy thì mấy con phải chịu nhiều hơn. Cho nên hằng
ngày các con nhớ cái câu mà Thầy dạy mấy con tác ý chung chung đó, để cho tâm
và ý chí mấy con vững mạnh, đừng sợ hãi trước cái chết, trước cái bệnh
đau: "Tâm bất động, thanh thản an lạc, vô sự" mấy
con.
(36:16) Cái
câu đó là cái câu để cho mấy con tập luyện hằng ngày, để cho mấy con được giải
thoát hoàn toàn trước thân bệnh của mấy con, trước những nghịch cảnh làm cho mấy
con đau buồn, khổ sở. Cho nên các con lấy câu đó mà tu tập, lấy câu đó mà thực
hiện cuộc đời mình.
Khi đau ốm mặc
nó, các con hiện bây giờ thí dụ như mấy con bệnh, một bệnh nan y, bác sĩ không
trị được nữa rồi, chỉ còn chờ chết mà thôi. Các con đừng sợ, Phật pháp sẽ cứu mấy
con đó, mấy con sẽ ôm cái câu: "Tâm bất động, thanh thản an lạc,
vô sự. Hôm qua bệnh, bữa nay không bệnh, hôm qua không bệnh, bữa nay bệnh, đó
là sự vô thường, có gì phải sợ nó đâu".
Con nói vậy,
rèn luyện ý chí mình bằng câu tác ý như vậy, thì ý chí của mình nó dũng mãnh vô
cùng, cho nên nó không còn sợ hãi nữa. Vì vậy mà các con nhờ câu đó mà các con
vượt qua được nghiệp của mình một cách dễ dàng, một cách giải thoát mấy con. Nhớ
kỹ những lời mà Thầy dạy, nó là cô đọng một cái chân lý của đạo Phật.
Chẳng may,
Thầy nói chẳng may trên sự ôm cái pháp, câu tác ý như vậy mà nó bỏ cái thân
này, nó chết đi, thì mấy con cũng vào Niết Bàn. Có gì đâu, "tâm bất
động, thanh thản an lạc, vô sự", đó là trạng thái Niết Bàn của
chư Phật mà, chứ đâu phải của riêng một người nào.
Cho nên người
nào cũng có nhưng có một chút rồi mấy con lại nghĩ chuyện này, chuyện kia, chuyện
nọ cho nên nó mất đi. Chứ còn người ta có thì nó hiện tiền, lúc nào nó cũng ở
bên mình, nó không nghĩ chuyện khác mà nó ở bên mình, chỉ có một ý nghĩ của câu
nói đó mà thôi. Cho nên mấy con thấy nó đơn giản, rất đơn giản.
(38:12) Đạo
Phật nó đâu có phải là khó quá đâu, cho nên đức Phật mới nói: "Pháp
ta không có thời gian, đến để mà thấy". Như vậy là chúng ta không
tu thì thôi, tu là thấy giải thoát, như vậy đâu phải là khó đâu mấy con. Tại mấy
con nghĩ cao siêu quá, mấy con nghĩ theo các thiền ngoại đạo, các giáo pháp của
ngoại đạo cho nên thấy nó khó. Chứ còn đối với đạo Phật quá dễ, tri kiến của
chúng ta chứ có gì đâu.
Tâm Bất Động,
đó là tri kiến của chúng ta khởi niệm mà, thanh thản, an lạc, vô sự mà. Đó là
tri kiến cho chúng ta mà, chứ đâu phải mình ức chế cái tri kiến của chúng ta
không cho nó khởi niệm sao.
Cái việc làm
của mấy con, của ngoại đạo nó khó, nó làm ức chế cái ý thức của nó, nó không
cho khởi niệm, nó khó.
Chứ còn
chúng ta khởi niệm như một người bình thường như vậy có sao, nhưng niệm chúng
ta là niệm giải thoát mấy con.
Còn niệm của
mấy con hiện giờ là niệm không giải thoát, nó cứ quấn quýt một bên cái tình cảm
của nó, gia đình, con cái, hoặc chuyện làm ăn, tiền bạc, của cải, nhà cửa. Là
do đó mấy con thấy mấy con khổ là do cái niệm, cái niệm không giải thoát chứ có
cái gì đâu.
Còn cái niệm
giải thoát thì mấy con ngay liền, đó thì mấy con giải thoát được liền mấy con
thấy chưa.
(39:39) Tu
sinh Minh Châu: Con kính xin Thầy bố thí khai thị cho chúng con về quan điểm
nguyên thủy của đức Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật về nhân quả và luân hồi, cùng
kiến thức về Mười cõi pháp giới. Con xin cung kính tri ân đức Trưởng Lão.
Trưởng
lão: Các con lắng
nghe cho kỹ chỗ nhân với quả. Có nhân thì phải có quả à, các con đi mà cẩn thận,
đây là Thầy nói cái chuyện mà mình hằng ngày mình sử dụng nè. Mình đi mà mình
nhìn dưới bàn chân đi một cách rất cẩn thận, thì chắc chắn không lẽ mình đạp kiến,
trùng đâu mấy con. Bởi vì mình đi vội vàng, mình không cần chú ý dưới bàn chân
của mình, mình đạp chết loài chúng sanh mấy con.
Cho nên do
đó các con thấy rằng, mình tu tập theo đạo Phật thì Nguyên thủy thì nó tập nó
tĩnh giác từng phút, từng giây mấy con. Tĩnh giác từng phút, từng giây, đi mà
nó còn như vậy, tay nó cầm, nó nắm cái ly, cái tách, hoặc cái dĩa, hoặc cái
bình bông, hoặc cái micro nó đều cẩn thận, cho nên nó không phải là vội vàng
như người bình thường của chúng ta.
Người bình
thường chúng ta, tay nắm chưa tới mà giật nó đi thì như vậy nó sẽ đổ vỡ. Cái giật
nó làm cho bể hư hao mấy con, tại mình quá vội vàng, đời có gì phải vội vàng mấy
con.
Cho nên trên
cái sự tu tập của đạo Phật là tu tập tỉnh thức, là tu tập cẩn thận, là tu tập
làm cho mình được giải thoát mà người khác được giải thoát. Làm cho tất cả những
vật xung quanh của mình tạo ra bằng mồ hôi, nước mắt không hao tốn đâu mấy con.
Còn mấy con lụp chụp thì mấy con sẽ tự làm hư hại, là làm cho hao tốn mồ hôi,
nước mắt của mình, có lợi ích gì. Người tu theo đạo Phật là người càng ngày
càng tỉnh táo thêm ra, càng tốt lên nhiều mấy con.
Con hỏi thêm
đi

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét