395- THƯA HỎI KỸ TRƯỚC KHI TU TẬP
(42:11) Tu
sinh Minh Châu: Con xin thưa hỏi, chúng con Thọ Bát Quan Trai một tháng hai
kỳ, còn ngày tại gia nên tu tập pháp nào là tốt. Không tu được đúng khoá theo
thời quy định, xin Trưởng Lão cho con một người khuyên.
Trưởng
Lão: Thọ Bát Quan
Trai là nghĩa là mấy con mới tập mà thôi. Dùng cái chữ thọ Bát Quan Trai có
nghĩa là Phật giáo cụ thể, cho nó gợi được cái ý của mình đã theo tu Phật giáo.
Chứ sự thật ra hai ngày trong một tuần lễ mà thọ Bát Quan Trai không có đủ đâu
mấy con. Mấy con phải sống suốt giới luật như vậy đó, ngày một bữa như vậy đó,
phải sống như vậy, phải tỉnh táo như vậy, phải nằm ngủ giường chõng như vậy đó,
đó mới gọi là đạo Phật mấy con.
Tu sinh
Minh Châu: Con kính
thưa đức Trưởng lão từ bi hoan hỷ cho con. Chúng con hằng ngày thọ thực từ 10 đến
12 giờ có được không ạ.
Trưởng
lão: Được mấy
con, bởi vì một ngày mấy con thọ thực một bữa, thì suốt trong cái thời gian
không phải chờ tới mười hai giờ đâu mấy con, giờ nào cũng được hết, nhưng mấy
con ăn có một bữa à. Chứ mấy con nói sáng nay bảy giờ con ăn, rồi tới mười một
giờ mấy con ăn nữa thì không được rồi, một ngày hai bữa rồi. Rồi chiều mới năm
giờ mấy con ăn nữa là ba bữa rồi, không được, như vậy là sai.
Bây giờ đó
mình ăn ngày một bữa, buổi sáng bảy giờ con ăn một bữa, thì suốt cái thời gian
còn lại đó cho đến bảy giờ ngày hôm sau con mới ăn lại thì con cũng vẫn ăn ngọ
đó mấy con, chứ không phải ăn ngọ đợi tới mười hai giờ đâu mấy con.
Đó cho nên
vì vậy mà người tu phải hiểu được cái sự tu tập, mục đích của chúng ta là ăn
ngày một bữa như Phật. Cho nên vì ăn ngày một bữa chưa được cho nên chúng ta mới
thọ Bát Quan Trai, để chúng ta tập ăn ngày một bữa cho nó kêu, những cái danh từ
của Phật giáo vậy thôi. Chứ sự thật ra chúng ta muốn tu theo đạo Phật thì chúng
ta phải ăn ngày một bữa rồi mấy con, chứ đừng có nói gì hết à.
(44:25) Nghĩa
là mấy con có tập đi nữa mà nói: "Suốt cuộc đời tôi thọ Bát Quan
Trai, một tuần lễ như vậy tôi hai ngày thọ Bát Quan Trai tôi ăn một bữa".
Mấy con tu như vậy đó biết đời nào mấy con sẽ được hoàn toàn giải thoát. Bởi vì
cái tâm dục mấy con còn nhiều hơn là cái tâm giải thoát của đời mình. Mà nội
cái ăn không, mấy con chưa làm chủ thì mấy con làm chủ cái gì ở đây?
Do mấy con
còn bị cái ăn nó lôi mấy con ngày hai, ba bữa. Mấy con chỉ lấy cái cớ tu tập, tập
một bữa để mà mấy con nói thấy được giải thoát, nhưng sự thật ra đâu có giải
thoát gì đâu.
Phật Tử 1: Con xin thưa hỏi. Bạch Thầy, con
chưa ly dục, ly ác pháp, con đã tập pháp môn Thân Hành Niệm, kết quả là con bị
ngủ không được, thở như đứt hơi. Đến nay đã hơn hai năm con vẫn bị khó ngủ và hụt
hơi và choáng váng. Kính mong Thầy chỉ dạy
Trưởng
lão: Con nên bỏ những
cái pháp tu của con hết. Bởi vì mình khi mình tu là giải thoát, mà mình tu bây
giờ nó lại thêm bệnh, nào là choáng váng, nào là nó làm cho mình khó chịu trong
người của mình, bỏ hết, dẹp hết những cái pháp sai đó đi, con tu sai rồi đó.
Con phải hỏi
kỹ lại cái pháp, để rồi người ta hướng dẫn cho con đúng pháp con tu. Con tu tới
đâu, con tu trong cái giờ nào, phút nào con cũng được giải thoát, con cũng được
thấy nó hoàn toàn nó thanh thản, nó an lạc, nó quá tốt.
Còn nó làm
cho con khó chịu trên thân con bằng cách này, bằng cách khác thì đó là cái sai
pháp rồi, hãy dẹp hết đi mấy con.
(46:04) Phật
Tử 1: Con xin thưa hỏi tiếp. Tại sao Tiền Ngũ Thức lại không có căn bản
trí.
Trưởng
Lão: Bởi vì hiện bây
giờ các con ngồi trước mặt của Thầy, các con sống bằng thức mấy con, chứ mấy
con chưa có sống bằng trí đâu mấy con. Mấy con tưởng cái trí cũng là cái hiểu
biết, mà cái thức cũng là một cái hiểu biết. Nhưng cái trí mà nó hiểu biết đó,
nó nhằm nó giúp cho các con thoát ra khổ, mọi thứ khổ, cho nên nó là trí. Còn
cái thức nó nhằm nó đưa mấy con đi vào trong cái khổ, cho nên nó gọi là thức.
Thức cũng là
biết, mà trí cũng là biết, có gì đâu, chỉ là những danh từ để phân biệt cái chỗ
của đạo Phật và cái chỗ giải thoát của đạo Phật và cái chỗ hiểu biết của thế
gian mà thôi, chứ không có gì cả mấy con.
Phật Tử 1: Muốn tu tập tỉnh thức thì phải bắt
đầu phải tu tập pháp môn nào?
Trưởng
Lão: Bây giờ đó con
muốn tu tập tỉnh thức thì nó có nhiều pháp môn, chứ không phải một pháp môn. Đầu
tiền con phải tu về hơi thở, bởi vì cái sức tỉnh của con nó chưa đủ, cái sức
gom tâm của con nó chưa có đủ, con phải dùng hơi thở: "Hít vô tôi
biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra", rồi con hít vô, thở
ra con biết hít vô, thở ra. Trong năm hơi thở con đều biết y như nhau. Rồi con
tác ý một lần nữa: "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết
tôi thở ra", rồi con hít vô, thở ra năm hơi thở như vậy nữa.
Nhưng về hơi
thở nó rất chướng ngại, nếu cái sức của con tu chừng mười hơi thở mà con lên
hai mươi hơi thở, hay mười lăm hơi thở thì coi chừng bị rối loạn hơi thở. Mà rối
loạn hơi thở thì nó tức ngực, nó mệt, mấy con không chú ý hơi thở thôi mà chú ý
hơi thở thì nó lại sanh ra cái pháp chướng ngại ở thân tâm con.
(48:01) Cho
nên muốn tu tập hơi thở, thì chỉ có một vị thầy kinh nghiệm về hơi thở người ta
dạy cho con một cái giai đoạn đầu. Khi mà con nhiếp tâm được rồi thì người ta dạy
kế tiếp đó cái tâm con nó tập trung được. Người ta dạy cho cái tâm của con nó tập
trung, để các con xả từng tâm niệm, chứ không phải cứ nhiếp hơi thở đâu. Nhiếp
hơi thở không thì cũng không ích lợi gì hết mấy con.
Phật Tử 1: Con xin hỏi tiếp.
Phật Tử
chúng con sau khi nghiên cứu kinh sách và được sự chỉ dạy của Thầy, nắm bắt được
sự tu tập những điều căn bản rồi tự tìm một nơi vừa ý, yên tĩnh để tập trung tu
tập, được không ạ? Và sau đó trong quá trình tu tập chỉ cần thưa hỏi với những
điều tu tập từ xa với Thầy được không? Kính mong Thầy chỉ dạy.
Trưởng
Lão: Tu tập từ xa với
Thầy vẫn được, vẫn tốt như thường, nhưng con cần phải có sự liên hệ bằng thơ,
con viết thơ đến hỏi. Con là người bắt đầu hay hoặc là con là người đã tu tới
đâu, con nhiếp hơi thở được gì, hoặc là con ngồi với cái tâm niệm của con như
thế nào, con trình bày. Mà Thầy kế tiếp trên cái sự mà kết quả của con tu tập
đó thì Thầy dạy tiến tới.
Còn Thầy thấy
kết quả tu tập của con nó đi lạc đường, Thầy sẽ bỏ ngỏ đó không để cho con tu nữa.
Để phải tu cái pháp khác, hay hoặc là tu đúng pháp, cái hướng khác để cho con
được giải thoát, đó là cách thức phải nhớ cho kỹ.
(49:40) Phật
Tử 1: Con xin thưa hỏi tiếp.
Hiện nay con
có một khu đất được nhân dân cho con. Con muốn dùng mọi phương tiện tham gia
vào các tổ chức quần chúng để tạo cái duyên về sau, để hợp pháp hoá công việc
xây dựng khu tu học đạo đức có được không? Chúng con là Phật tử Thanh Hóa, kính
mong Thầy chỉ dạy cho chúng con.
Trưởng
Lão: Nếu mà được cái
khu đất để mà tạo một cái duyên tu tập cho chính bản thân con và mọi người. Đó
là con cũng phải còn tùy duyên, cái phước của tất cả những người ở xung quanh
đó người ta có ham tu hay không.
Nếu phải
chăng người ta thích tu, người ta ham tu để được giải thoát, người ta thấy đời
khổ, thì đó là cái duyên con có thể làm đó. Còn người ta không thích, thôi con
đừng làm gì hết, mà con làm chuyện khác để hữu ích cho xã hội thì tốt nhất.
Trước khi mà
dứt lời Thầy xin khuyên các Phật tử một câu, nhớ câu này để nó cứu giúp quý vị
đó. Khi hữu sự, khi có sự đau khổ một điều gì thì quý vị nhớ: "Đây
là nhân quả, tâm bất động thanh thản, an lạc, vô sự". Chỉ bấy nhiêu đó
thôi mấy con, nó sẽ giúp cho mấy con thoát khổ đó. Nhớ câu đó thì đời mấy con sẽ
bớt khổ nhiều lắm đó. “Tâm bất động thanh thản, an lạc, vô sự, đây là
nhân quả”.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét