423- TÂM BẤT ĐỘNG
(19:17) Câu
mà Thầy nói: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, đó là
cái chân lý của đạo Phật rồi, nó không dễ gì sống với chúng ta đâu. Chúng ta cố
gắng, chúng ta nhắc, nó chỉ im lặng trong vòng 5, 10 giây, (…). Người nào mà
đã quen quen thì nó được. Mà chỉ cần sống ‘Tâm bất động, thanh thản, an
lạc, vô sự’, 6 tháng là đủ rồi, nó đủ cả thần túc mấy con.
Trong cái Dục
Như Ý Túc, con muốn thân này phi mất, người ta xung quanh đây không thấy nữa,
nó làm như một làn khói, mất tiêu. Nghĩa là mấy con muốn sao mấy con có liền.
Cho nên chúng ta không cầu cái đó đâu mà chúng ta cầu ‘tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự’. Kỹ thuật của nó đó, nó phi thân để chứng minh cho
chúng ta làm được thôi. Chẳng hạn như Thầy bây giờ tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự mà thực sự nó tâm bất động, thanh thản, an
lạc, vô sự thì bảo thân này phi mất thì nó phi mất. Còn nó không đúng
thì bảo không được, có vậy thôi. Đạo Phật mà, nó có cái điều để khảo chứng cho
cái sự tu tập của nó.
Cho nên
trong cái sự tu tập chúng ta không đắm đuối về những cái sự thần thông đó, mà
chúng ta lo lắng chỗ cái tâm giải thoát của mình mà thôi - Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự. Rồi im lặng, chứ không giữ cái tâm bất động đó,
để coi sự bất động đó nó được bao lâu? Rồi nó kéo dài khoảng bao lâu đó mà nó động
trở lại thì chúng ta lại nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.” rồi
nó kéo dài, ngồi chơi mà.
Vô đây mấy
con không lo cơm là giải thoát rồi, tới giờ có cơm ăn rồi. Quần áo chừng nào
mình mặc rách thì vá, hết chỗ vá thì xin.
Mấy con còn
thấy bộ đồ của Thầy mấy con còn khóc nữa. Nghĩa là trong lúc mà Thầy về Thầy tu
gần bên mẹ Thầy, nghĩa là bà vá cái áo của Thầy, chứ bà may cho Thầy cái áo mới
là không được: “Con tu chưa có ra cái gì hết mẹ đừng có làm tốn hao
thêm của đàn na thí chủ. Mặc dù mẹ hiện giờ là mẹ của con, sanh con, nhưng cũng
là một người đàn na thí chủ. Mẹ đừng làm tốn hao của đàn na thí chủ như vậy, mẹ
chịu khó vá giùm con mấy cái đường rách thôi.”.
(22:29) Thì
cái áo của Thầy nó đắp chỗ này một chút, nó có miếng vá lên trên miếng vá nữa
thì miếng vá bị rách nữa. Cái áo Thầy mà nó lột hết tất cả cái miếng vá thì nó
còn có miếng (giẻ) thôi, lau bàn, lau sách chứ không còn cái gì hết. Mà giờ
không biết ai giữ cái áo đó, chắc ai cất cái áo đó để mà làm kỉ niệm. Đó cũng
quý lắm luôn, cả một đời tu của Thầy chỉ mặc có bộ đồ, thấy vậy cho mấy con biết.
Chứ không phải là thôi cũ cũ cái là lo may cái khác. Tu nó có cái đầu óc sáng
suốt, nó không xài của đàn na thí chủ nhiều. Nó chỉ lo ngày ngày ngồi tu chứ
không có tính chuyện ăn mặc gì hết, bởi vì nó rách thì vá nó thôi. Thầy nhờ mẹ
Thầy, ở trên chỗ rách cũ mà vá.
Từ trên Hòn
Sơn tu 9 tháng 10 ngày Thầy đi về, Thầy ở bên mẹ Thầy tu. Về đó, Thầy ở bên mẹ
làm nguồn vui cho mẹ, vì mẹ không còn ai hết. Và đi ra, đi vô thì mẹ còn có Thầy
làm nguồn vui cho mẹ. Cho nên Thầy cứ nỗ lực, Thầy nỗ lực, Thầy tu hành thôi.
Thầy nhờ mẹ giúp Thầy tu cho tới nơi, tới chốn. Hàng ngày thì bà nấu rồi bà
bưng lên dĩa cơm cho Thầy, biết ơn mẹ chứ không phải không.
Mấy con thấy
Thầy tu đơn giản lắm, mấy con cũng phải bắt chước theo như Thầy. Chứ không phải
tu mà đi vòng vòng dòm thất này, đến thất kia. Mấy con thấy đây là cái nhà của
mẹ Thầy. Cái giường của mẹ Thầy đặt ở trong cái bức vách, thì Thầy ngồi bên bức
vách Thầy tu. Mẹ cũng không làm động Thầy, Thầy cũng không làm động mẹ, cứ ngồi
tu. Vậy mà Mẹ Thầy mất trong ba ngày, thì Thầy đã chứng đạo rồi. Làm như nó định
cho Thầy, nó định kỳ cho cái người đó giúp Thầy tu tới nơi, tới chốn rồi ra đi.
(24:53) Bởi
vậy cuộc đời Thầy nó có sự sắp xếp, mà hôm nay Thầy nhìn ở đây Thầy thấy cuộc đời
của mấy con cũng có sự sắp xếp. Cố gắng mấy con, giống như Thầy đi mấy con, rời
bỏ toàn bộ. Mình bỏ cuộc đời của mình mà chẳng đến đâu, uổng lắm mấy con. Ở đây
có người cũng tu lâu lắm rồi mấy con, mà cũng cố gắng hết mình. Nhưng chỉ còn một
chút xíu nữa mà không chịu buông bỏ thì Thầy cũng… Đừng nghĩ mình tu lâu là
hơn ai hết, không phải. Cái hơn thua là chỗ giải thoát chứ không phải là chỗ
mình tu lâu. Mình nghĩ như vậy thì mình nỗ lực cứ giữ gìn ‘tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự’.
Bởi vậy Thầy
mới đưa ra: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Nói giữ mà
không giữ, chỉ tác ý nó thôi. Rồi nó được im lặng tới đâu, mình bền chí thì
thành công, cứ tác ý mãi thì thành công. “Tâm bất động, thanh thản, an
lạc, vô sự”, nhắc nó vậy thôi. Rồi nó ngồi đây, nó im lặng một chút,
cái thấy cái tượng này, thấy cái tượng kia bắt đầu nó động tâm thì mình nhắc: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi ngồi chơi thôi. Ngồi chơi mà
thành Phật, không tu gì hết.
Thì hôm nay
là gặp Thầy, mấy con ráng mấy con. Chắc có lẽ là ngày mai, Thầy ở bên nữ giúp đỡ
cho họ. Chứ bên nữ cái tâm lý cũng giống mấy con. Bên nam mấy con vẫn đỡ đó, chứ
bên nữ Thầy biết cái tâm lý họ. Ở đây mấy con tu sai, có gì cứ gọi Thầy thưa hỏi,
Thầy chỉ cái chỗ sai để rồi mấy con tu đúng, cứ thưa hỏi Thầy, mạnh dạn mấy
con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét