424- PHÁP THÂN HÀNH NIỆM
(27:01) Tu
sinh 1: Kính bạch Thầy cho con được hỏi?
Trưởng
lão: Con hỏi đi
con.
Tu sinh
1: Bạch Thầy, hồi
đầu năm con có viết thư trình để hỏi Thầy về cách để giữ gìn độc cư trọn vẹn,
Thầy có chỉ dạy con, chỉ biết là pháp Thân Hành Niệm để phá thùy miên, hôn trầm.
Thì con tu sao nhờ Thầy chỉ dạy, và con ôm pháp Thân Hành Niệm con tu thôi.
Trong thời gian tu thì con thấy là có hôn trầm thì con đi suốt đêm, cho đến khi
thùy miên, hôn trầm thì không tới nữa. Nhưng mà khi ngồi thì có khi hôn trâm nó
tới, thì như vậy con đi suốt. Con xin Thầy chỉ dạy cho con?
Trưởng
lão: Sai! Như vậy
là con đã tu sai cái pháp.
Khi nó buồn
ngủ đó, mình đi pháp Thân Hành Niệm thì hết buồn ngủ. Hết buồn ngủ, tức là đừng
đi suốt.
Hết buồn ngủ
cái mình ngồi lại, buồn ngủ thì mình đi nữa, mà không buồn ngủ thì ngồi chơi,
cái nó tỉnh. Khi mà mình đi vậy, mình đi pháp Thân Hành Niệm mà, mình đi rất kỹ
các con. Tác ý rất kỹ về từng bước chân của mình. Pháp Thân Hành Niệm trong đạo
Phật: “Muốn tu chứng đạo phải tu pháp môn nào?”, không biết mấy con
có đọc cuốn sách đó không? Pháp Thân Hành Niệm đó mấy con.
(28:29) Nghĩa
là nội cái pháp đó không, nó phá hôn trầm, thùy miên mấy con sạch là chứng đạo.
Nhưng mà phải biết cách tu, chứ không phải là tôi đâm đầu mà đi suốt đêm. Cái
pháp Thân Hành Niệm đi hoài nó càng mỏi mệt, ngồi đâu nó gục đó mất đi.
Khi nó bị
hôn trầm, thùy miên thì mình đi. Mà đi chừng vài ba vòng mà thấy không còn buồn
ngủ nữa thì vô ngồi chơi. Đi nó tỉnh, nó không làm mình mê được. Mà nó tỉnh,
lúc mình ngồi chơi thì có niệm này, niệm kia đến thì mình xả. Mà không niệm, thấy
nó lờ mờ, nó muốn buồn ngủ thì bước ra đi kinh hành. Đừng có đi suốt, mà đi 5,
10 bước, cao lắm 20 bước thấy nó không có buồn ngủ là đi vô ngồi chơi. Con hiểu
không?
Mà trong cái
giờ đó là giờ không phải là bình thường đâu. Để tập làm chủ cái thời gian, để
mà tỉnh táo đó, thì mặc dù ngủ thì cứ ngủ như thường, chứ đừng có sợ ngủ, không
có sợ ngủ: “Tới giờ này tao cho mày ngủ, mày chưa tập tới, chứ không phải
là cái người tu mà mình ham ngủ đâu, chưa tập tới đó thôi. Nhưng mà bây giờ
chưa tập tới mà ép mày, thì mày chịu không nổi, thì ngồi đâu nó gục đó”.
Pháp Thân Hành Niệm phá cũng không nổi đâu.
Cho nên vì vậy
đó trong cái giờ, cái thời gian, mình chọn lấy cái thời gian để làm chủ cuộc đời
của mình. Thì cái thời gian đó đó, nó buồn ngủ thì dùng pháp Thân Hành Niệm, mà
nó không buồn ngủ thì vô ngồi chơi. Nhớ kỹ hai cái điều này thì mấy con sẽ tới
đó. Hễ buồn ngủ thì đi Thân Hành Niệm, mà không phải đi hoài. Không phải! Đi hết
buồn ngủ được rồi, vô ngồi chơi.
(30:14) Thành
ra nó có cái thời gian mình ngồi chơi, nó nghỉ cho cơ thể mình nó khỏe mạnh.
Còn con đi riết con phá buồn ngủ thì cơ thể con nó lại mệt nhọc. Mà nó mệt nhọc
thì ngồi vô thì gục, con cần phải đi nữa. Cho nên cái sức của con không đủ chiến
thắng, do đó bắt buộc hàng, muốn phá cái si lại dùng pháp nó sai. Nó làm cho
tăng cường lên cái sự hôn trầm, thùy miên.
Tu sinh
1: Bạch Thầy,
con đi mà có khi đi suốt 4, 5 tiếng, nhưng mà con thấy mình không có bị mất sức,
giống như khuya thức dậy 1 giờ tới 6 giờ sáng bình thường (…)
Hễ con ngồi
lại nửa tiếng đồng hồ thì thùy miên kéo tới.
Trưởng
lão: Khi có
thùy miên thì mình đi, mà nó hết thùy miên, thôi vô nghỉ, không đi nữa. Chứ còn
bây giờ thấy có thùy miên con đi suốt nửa đêm thì thôi không được. Để cho cái
khoảng thời gian mà nó nghỉ ngơi đó đó, để cho nó tỉnh táo, cho nó quen. Để
dùng cái khoảng thời gian mình tu tập nhiều cái tri kiến giải thoát. Đạo Phật
là đạo trí tuệ mà, chứ đâu phải đạo đi kinh hành nhiều.
Tu sinh
1: Nhưng mà có
khi nó tới nó chạy phá thì con biết được, nhưng mà có khi nó tới thì con không
hay, nhiều khi nó tới rồi mà con không hay, nhưng có khi biết trước mà có khi
không đủ sức tỉnh để biết suốt.
Trưởng
lão: Tại vì sức
tỉnh chưa đủ.
Tu sinh
1: Với lại con
cứ nghĩ là sức tỉnh của con chưa đủ cần đi pháp Thân Hành Niệm cho nhiều tạo ra
sức tỉnh, từ hồi nào tới giờ ức chế ý thức nó quen rồi (…) làm cho ý thức nó mất
(…)
Trưởng
lão: Cho nên đi
pháp Thân Hành Niệm cũng phải biết sáng suốt. Biết sáng suốt dùng nó thì mới được.
Mình đi hết buồn ngủ thì vô nghỉ, chứ đừng có tiếp tục đi nữa. Mình thấy đi nó
tỉnh táo này kia, đi cho mỏi chân, đi vậy nó mất cái sức của mình.
(31:59) Thành
ra mình đi nó hết hôn trầm, thùy miên, đi vô ngồi chơi. Quan trọng là chỗ tư
duy, ngồi chơi rồi xả. Còn cái đi kinh hành, đi Thân Hành Niệm để giúp mình tỉnh
táo, để giúp cho cái sức tỉnh táo của trí tuệ. Nhưng mà cái người lười biếng đi
pháp Thân Hành Niệm không nổi đâu, siêng năng làm mới được.
Tu sinh
1: Con mà hôn
trầm thì con càng đi khỏe vì vậy mà con lại ham đi. Con ngồi thì nó hay bị tưởng
nó tới, hôn trầm, thùy miên nó tới thì có trạng thái tưởng. Nếu bình thường
trong thất ngồi chơi bình thường mà không có tưởng con bị thùy miên (…). Nó tưởng
ra cái chuyện mình làm cái điều đó, mình cứ mơ mơ, màng màng.
Trưởng
lão: Tưởng nó
vô thì nó mơ mơ, màng màng, có khi nó vô hôm nay nữa. Thành ra ôm pháp Thân
Hành Niệm phá, vậy thôi. Chỉ có pháp Thân Hành Niệm mới phá được chứ…
Tu sinh
1: Thì con ôm
sao Thầy chỉ dạy cho con cái pháp để con tu? Thì bây giờ con tu lại như thế nào
Thầy chỉ dạy lại cho rõ ràng để con vô thất?
Trưởng
lão: Con phân
biệt cho rõ, thì khi mà mình có bị hôn trầm, thùy miên, buồn ngủ thì con cứ ôm
pháp Thân Hành Niệm đi. Hết rồi, ngay khi đang đi như vậy mà thấy tỉnh táo rồi
thì nghỉ liền, chứ không có ham mê pháp môn này, con có hai cái. Vô nghỉ, mà ngồi
nghỉ mà nghe nó có cảm giác mà hôn trầm, thùy miên thì đi pháp Thân Hành Niệm
phá có vậy thôi. Tu tập như vậy thôi.
Tu sinh
1: Con chỉ
chuyên dùng pháp Thân Hành Niệm và ngồi chơi vậy thôi?
Trưởng
lão: Vậy thôi
là được rồi.
Tu sinh
1: Suốt cả gần
nửa tháng nay con không có đi ra ngoài, con giữ gìn trong thất con thấy thoải
mái dễ chịu không có gì lo lắng hết (…)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét