425- HẠNH ĐỘC CƯ
(34:00) Trưởng
lão: Độc cư đó, thì mình không chơi với người nào hết, không nói chuyện
với ai hết, chỉ ôm pháp của mình thôi. Đánh nó bằng pháp của mình thôi, chứ
không còn chơi với người nào hết. Đi chơi nó cũng tỉnh, nhưng mà điều kiện là bị
động, không đúng cái hạnh độc cư. Sống như con tê ngưu một sừng con. Cho nên
con tê ngưu phải biết khôn, chứ con tê ngưu dại là bị liền đó.
Tu sinh
1: Con có cảm
nhận thấy khi con đi ra ngoài vậy, đi kinh hành con chỉ ôm pháp Thân Hành Niệm
với ngồi chơi ở trong thất thôi chứ không đi ở ngoài (…) thì con thấy giữ giới
cũng thoải mái chứ không có gì gò bó hết. Thậm chí mình đi ra ngoài thì nó hay
bị phóng niệm, mình đi ra ngoài thấy cây này, cây kia cái tâm nó sẽ phóng. Rồi
đi ra ngoài thì con thấy đi vậy thì không sao tránh khỏi sự sát sanh dẫm đạp
lên trùng kiến con thấy vậy, dẫm đạp lên chúng sanh đó là ác pháp rồi chi nữa.
Con suy nghĩ vậy cho nên con không có đi ra ngoài.
Trưởng
lão: Đúng, suy
nghĩ đúng. Đi ra ngoài như vậy cũng không có lợi ích gì, lỡ đạp con kiến đồ dưới
chân chết nó tội. Thành ra cứ ở trong thất mình tu tập như vậy là đúng pháp, rồi
lần lượt rồi nó sẽ tiến bộ. Nó hết hôn trầm, thùy miên rồi, con ngồi đâu nó tỉnh
táo tới đó, không có nghĩ. Chỉ còn cái biết của mình, tri kiến của mình thôi
thì cái đó là đúng pháp của Phật rồi: “Pháp ta không có thời gian đến để
mà thấy”, thấy được sự tri kiến giải thoát của mình. Con tu tập như vậy là
đúng rồi.
Cố gắng,
huynh đệ ở đây nghe qua kinh nghiệm của bạn mình, rút tỉa từ đó để nỗ lực mình
tu. Nó phải sớm lúc nào thì tốt lúc nấy, đừng có để kéo dài lâu quá, nó không tốt.
Lâu quá thành ra mình thấy quen với pháp rồi, rồi nó lười lười, nó làm biếng. Tỉnh
thức tu còn khó, mà cái tâm không có hàng phục được. Cho nên tu đúng pháp như vậy
là có ba cái: Biết các thiện pháp, biết tu, cách tu thì nó sẽ có lợi lạc rất lớn
trên đường tu.
(36:29) Bây
giờ còn ai nữa không con?
Được nghe rồi
thì quý huynh đệ cố gắng tu tập. Coi như là cái hạnh độc cư, trong cái lớp tu,
cái hạnh độc cư là cái pháp rất là quý hóa nhất.
Độc cư không
có chỉ riêng cái chỗ là mình không đi nói chuyện. Độc cư có nghĩa là đừng có đi
ra ngoài kia nhìn trời, nhìn mây, nhìn gió, nó cũng mất độc cư rồi mấy con.
Mình ngồi đây thì cái cây này, xung quanh mình nó có mấy cái cây, nó quen thuộc
rồi, mà như vậy là mình đã động rồi. Mà đi ra ngoài kia nhìn cây khác là đã phá
độc cư rồi. Mình phải hiểu cái sâu sắc của tâm mình, cái tâm của mình nó động,
nó đâu có dễ đâu.
Chỗ này thấy
nó mới thì nó không độc cư được, tại vì mình muốn nhìn nên nó thu tâm mình vô.
Còn bây giờ
nó quen rồi thì cái người mà quen với cái hình ảnh đó thì nó không còn lạ,
không nhìn ngó chăm chăm sao thế này, thế kia.
Lẽ ra mấy
con ngồi ở đây, cái vườn Lâm Tỳ Ni ngoài đó như vậy là ghi lại những cái hình ảnh,
hình tượng của đức Phật ngày xưa, phải ráng làm như Phật. Rồi bắt đầu đó mình
thu tâm mình ngồi đây nó nhìn, kệ. Cố gắng, cố gắng mình sống độc cư cho trọn vẹn.
Cái hạnh độc cư là đứng đầu cho cái người tu.
Mình phải biết
khi mình đã tu tập giữ cái hạnh độc cư, thì mấy con có gặp những cái trường hợp
nào, như thế nào thì mấy con phải hỏi thêm. Cái độc cư nó khó lắm, chứ không phải
dễ. Nói thì dễ, nghe độc cư thì dễ.
Sống một
mình không chơi với người nào là độc cư, đó là mới độc cư mức độ nhỏ. Còn về mức
độ lớn, mình muốn ra ngoài kia đứng, cái thân mình đã phá hạnh độc cư rồi. Thấy
người ta làm gì, nó muốn lại coi người ta làm gì, nó cũng phá hạnh độc cư rồi.
Các con thấy cái tâm hiếu kỳ của chúng ta nó phá hạnh độc cư dữ lắm.
(39:02) Cho
nên độc cư, nói thì dễ mà làm thì khó. Mà người độc cư trọn vẹn thì như con tê
ngưu một sừng, thì người đó đã thành Phật rồi. Cho nên thậm chí như nó độc cư,
mà đức Phật dám viết ra một tập kinh: “Độc cư như con tê ngưu một sừng” thì
mấy con thấy. Tại sao đức Phật lại viết một tập sách mà nói về con tê ngưu như
vậy? Vậy thì mình muốn độc cư như con tê ngưu một sừng thì phải theo cái hạnh của
con tê ngưu chứ.
Ở trong đó mỗi
chi tiết nó ghi rất rõ mấy con, sống mà con tê ngưu một sừng mà. “Sống
Như Con Tê Ngưu Một Sừng” mấy con đọc cho kỹ. Mỗi một hành động làm
kèm cái gì nó phá hạnh độc cư liền tức khắc. Chứ không phải là nói mình sống một
mình trong thất. Ở trong thất mình mình là độc cư, nó độc cư trong một phòng nó
phòng hộ, nó giống như con tê ngưu một sừng. Cho nên vì vậy mình đọc lại cái tập
sách đó để mình bắt đầu mình làm con tê ngưu một sừng, học cách làm con tê ngưu
một sừng. Thì khi mình thành tựu con tê ngưu một sừng rồi là mình đã thành
công.
(40:24) Ở
đâu có bài bản đó, ở đâu có phương pháp đó hết, chứ đâu phải đơn giản, đâu phải
nó dễ đâu. Bởi vì Phật nói thì dễ: “Pháp ta không có thời gian đến để
mà thấy”. Đây là mình thấy cái chân lý của nó, để cho mình tu tập những cái
dính mắc của mình quá lâu đời rồi. Còn không tu tập thì cái chân lý kia làm sao
đạt được? Ai cũng thấy cái chân lý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự”, ai cũng biết. Nhưng mà làm sao mình sống với nó ngày này qua
ngày khác, năm này qua năm khác với cái tâm bất động đó?
Chứ đi qua
nhìn cái cây kia, nó bất động được sao? Mà cây này nó khác, cây kia nó khác.
Bây giờ mấy con nhìn vào cái rừng cây này coi có cây nào nó giống cây nào đâu?
Cây thì ngả qua, cây thì ngả lại, cây thì đứng thẳng ,cây thì cong. Nhìn lá dưới,
cây thì nhìn lá lên trên không có cây nào giống cây nào hết.
Đó các con
thấy như vậy nếu mà mình cứ chạy theo nó thì cuộc đời của mình lăng xăng. Nó
không phải lăng xăng theo kiểu thế gian mà nó lăng xăng theo cái hình ảnh của
thiên nhiên, thành phá hạnh độc cư của mình.
Cho nên muốn
tu thì phải coi chừng cái hạnh độc cư đó, làm cho rõ cái hạnh độc cư. Chứ không
phải nói bây giờ thôi tôi đi một vòng tôi về tôi tu, nỗ lực tu. Không có, đi một
vòng phá hạnh độc cư, tu cũng bằng không.
Tu ngồi lì một
chỗ, nhốt mình, giam mình trong phòng. Thậm chí không nhìn ngó ai, thậm chí
không nhìn ngó cây này, cây kia, cây nọ, chỉ luôn luôn nhìn lại cái tâm của
mình thôi, cho nên thời gian nó sẽ mau thành Phật.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét