426- TƯỞNG THỨC
(42:09) Tu
sinh 2: Con thưa Thầy, con xin được hỏi sự tu tập của con nó bị chướng
ngại thế này, tại sao trong đầu con, con tác ý nó cứ tác ý trong đó hoài? Mà
khi con tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, nó
cũng tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, cứ lặp
đi, lặp lại hoài.
Trưởng
lão: Con bị tưởng
mất rồi, đó là thinh tưởng. Bị cái câu đó coi như nó nằm lòng ở trong con rồi,
nó thành một cái thói quen tác ý. Chứ không phải chính ý thức của con muốn tác
ý, hay không muốn tác ý mà nó đã tự tác ý. Đó, con nói ra bây giờ con không muốn
tác ý mà nó tác ý thì con đã tập thành cái thói quen. Cái thói quen từ ngay lúc
đầu con tu, con đã tu sai rồi. Tu chủ động cái câu tác ý: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự”. Chứ không để cái câu thứ hai nó nhại lại cái
câu thứ nhất, mình làm chủ.
Thì bây giờ
con phải dùng ý chí gan dạ của con. Ví dụ con tác ý: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự”. Bây giờ bắt đầu nó ngầm ngầm nó cũng nói câu đó
nữa: “Dừng! Tao tác ý chứ không phải tự tác ý đâu nha!”. Con la nó
vài ba lần coi nó hết không, không hết mai mốt đến gặp Thầy. Như đến hôm nay
con tập, đến gặp Thầy, Thầy trị cái bệnh đó cho. Nằm dài đây luôn, rồi bắt đầu
rút cây tầm vông đem vô đây cho Thầy. Thầy quất hai chục roi như vậy đó cho nó
rướm máu, mỗi lần nó muốn tác ý nó nhớ, cái nó hết. Mấy con tập thành quen, bỏ
không được tác ý nữa.
(44:01) Bây
giờ không được tác ý câu đó thì mình tác ý câu nào giờ đây? Tu cái pháp gì đây?
Sao mà cái chân lý, để mình đi vào mình sống cái chân lý. Mà giờ cái tưởng nó
chơi, nó bít cái ngõ rồi, nó chơi nó tác ý, nó là thầy nó rồi, chết được. Bây
giờ cái ý thức của con nó chỉ là tay sai cho cái tưởng của con thôi.
Cho nên vì vậy,
chừng nào mà nó bị vậy đó, con cứ vô đây gặp Thầy. Thầy bắt nằm xuống, Thầy lấy
roi mây Thầy quất. Quất chừng một chục, hai chục roi. Cho mỗi lần mà muốn tác
ý, nó nhớ cái lằn roi mây, nó hoảng hồn phải không? Tu tập phải chịu khổ, chịu
khó chứ, mới phá đi những cái tưởng của mình. Cái tưởng nó độc, trong người nào
cũng có tưởng hết. Nhưng mà ý thức làm chủ thì cái tưởng nó không có ló cái đầu
ra. Con lúc nào cũng giỡn chơi với nó, cho nên bây giờ nó làm chủ cái ý thức của
con.
Đức Phật
nói: “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”. Bây giờ con để tưởng
làm chủ, tưởng dẫn đầu các pháp thì đâu được, tu sai rồi.
Tu sinh 2: Con tác ý to được không Thầy?
Trưởng
lão: Con tác ý
to như vậy cũng tưởng con tác ý, chứ không phải là ý thức con tác ý đâu. Bây giờ
con làm gì, cái tưởng cũng ló cái đầu ra trước. Con tưởng là ý thức của con, chứ
sự thật không phải đâu. Tác ý, cái tưởng thức của con đó, mà từng tu tập mà tu
tập sai, dùng pháp tưởng mà không biết.
Bởi vì ở
trong con người chúng ta có năm uẩn: Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức phải không?
Cái Thức mà đức Phật dạy chúng ta, cái biết nó nằm sau cùng của năm cái uẩn. Mà
Sắc, Thọ, Tưởng rồi mới tới Hành.
(46:24) Hành
là sự nghĩ cái này, cái nọ, cái kia nó mới đến cái Thức. Mà giờ cái Tưởng nó nằm
trước cái Thức của chúng ta, chứ cái Tưởng nó nằm sau cái Thức đâu, có phải
không? Mà anh Tưởng, anh nằm trước cái Hành, mà cái Thức thì nó nằm sau cái
Hành. Bởi vậy cái Thức nó hoạt động nó nói, nó nghĩ thì nó mới hành được.
Còn anh này
vì cái Tưởng nó nằm trước cái Hành, mà bây giờ nó lại hành trước cái ý thức của
con luôn, nó chơi ngược ngạo cái kiểu đó. Ông Phật: “Thôi tao cũng thua
mày rồi, mày hơn tao. Kỳ này mày cho cái tưởng mày, nó hoạt động trước cái thức
của mày. Tao cho cái thức nó phải nằm sau để nó hoạt động sau cái hành của nó.
Còn này mày cho cái tưởng”.
Cho nên vì vậy
bây giờ con không có tu tập nữa được, dừng đó đi. Phải tu tập cái khác, chứ
không tu tập cái đó nữa, không có tác ý nữa.
Tu sinh
2: Thì bây giờ
tu gì hả Thầy?
Trưởng
lão: Thì bây giờ
đó con phải tu cái khác, tại vì con không tu cái pháp tác ý được nữa rồi. Mà
con phải dùng cái tri kiến hiểu biết của con, ờ bây giờ vì nó sai, mình dừng lại,
mình không làm theo cái đó. Chứ không có tác ý: “Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự.” được. Cái tưởng nó chơi, nó làm trước con rồi, làm kiểu
đó không được. Bây giờ con không tu cái đó nữa, nó làm cái tưởng nó hoạt động. Con
chỉ bây giờ, nó khởi một cái niệm, nó hoạt động, mà bây giờ đây thấy cái đường
này dơ, con đi quét suốt. Dừng, con không có được làm vậy.
Chứ còn
không khéo cái tưởng nó ló đầu ra rồi bắt đầu đi quét sân. Rồi nó quét cái đường
này, rồi thấy cái thất kia dơ quá, thế này, thế nọ. Thôi! Thôi! Tối ngày con
làm tôi tớ cho mấy cái thất này còn cái gì nữa. Vậy chứ mà khen trong bụng lắm: “Tôi
sạch sẽ lắm, mấy người ở mà dơ quá!”, có phải không? Nó lại khen nó nữa chứ,
tưởng nó khen đâu.
Thí dụ như
bây giờ con ở trong cái thất đó, bây giờ rác ở ngoài, lá cây ở ngoài ngập hết.
Mà người nào lại quét thất cho con là người đó sai, mà con xách cái chổi ra con
quét cũng sai. Con biết sai gì không? Bởi vì con tu, chứ đâu có cần phải dơ sạch.
Dơ sạch thế gian này đâu có phải là nó giải thoát đâu, nó không quan trọng. Bây
giờ mấy lớp cũng vậy.
(49:06) Mà
hễ mà con bước ra ngoài con đi một vòng mà cái thất con dơ như vậy: “Cái
ông này sao mà nhìn dơ quá”. Thấy con đi là biết ông này ở dơ chứ không phải
ông tu. Còn thấy con ở trong thất, con không thèm ngó tới: “Ông này tu
dữ”. Thấy rác không ra quét (…)
Còn mà thấy
con lò mò đi ra, mặc dù đi từ chỗ thất con đi ra tới đó, con quay trở lại thôi,
thì người ta cũng vẫn biết con người làm biếng, chứ đâu phải người ta không biết
sao?
Còn con ở
trong thất, con không mở cửa con ra, mà con ở trong đó con tu, người ta biết
con là người siêng năng, phải không? Con bỏ cái pháp tu tưởng của con đi thì
con sẽ tốt chứ không xấu nữa đâu
Tu sinh
2: Thưa Thầy
nhưng mà ví dụ như là bình thường mình không có tác ý mà nó cứ tác ý thì?
Trưởng
lão: Cái đó là
bị tưởng rồi, cái tưởng rồi. Bởi vậy Thầy bảo bỏ nó, không có tác ý nữa. Mà nó
tác ý con rầy nó, chứ ai biểu mấy con để, bộ nó tác ý vậy tốt lắm sao? Nó làm mất
cái ý thức của con: “Ý làm chủ ý tạo tác”, mà giờ tưởng tạo tác rồi,
nó trật pháp rồi. Con tu hoài không thành Phật mà con tu riết thành ma, ma tưởng.
Tu sinh
2: Mà bây giờ
dùng tri kiến của mình nó khởi lên cái ham muốn gì đó?
(50:38) Trưởng
lão: Ờ! Bây giờ là nó khởi lên cái ham muốn. Cái ý thức của con nó khởi
lên nó ham muốn này kia thì con bảo dừng lại thôi chứ còn con không có la hét
nó được nữa. Con la hét là bắt đầu nó không có cái gì hết nó cũng la hét. Thay
vì bây giờ nó có thì con dùng ý thức, con bảo dừng lại thì được.
Còn bây giờ
con ngồi mà nó không có gì hết, mà ở trỏng cứ la hét, mình bảo: “Tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Rồi lát không có gì hết, nó cũng bảo: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”.
Còn cái người,
người ta bình thường, người ta không bị bệnh tưởng rồi, mà người ta tác
ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Người ta ngồi, rồi bắt
đầu nó có những cái niệm gì đó thì người ta tác ý.
Còn con bây
giờ nó không có niệm nó cũng tác ý, mà có niệm nó cũng tác ý, thì như vậy con bị
tưởng. Bị tưởng tác ý mất, chứ không phải chính con chủ động ý thức tác ý. Bởi
vì nó tác ý trước con, tác ý trước cái ý thức của con.
Ở đây không
phải là chỗ mấy con ngồi thiền nhiều giỏi, mà ở đây cái chỗ mà con xả tâm bằng
tri kiến giải thoát của mình, tu trong hành động dễ.
Cái người
nào mà vô đây không tập ngồi kiết già, không cần gì hết. Ngồi bình thường như
thế này mà người ta chửi không giận, người ta làm gì mình không buồn phiền. “Thế
gian các pháp vô thường”, các con nhớ câu đức Phật nói, mà thật đúng
thật. Bởi vì nó thuộc về Chánh Kiến, nhân quả, các pháp thế gian đều không thật,
đó là cái Chánh Kiến. Còn hiện bây giờ các con thấy các pháp thế gian thật cho
nên các con dính mắc.
Còn đức Phật
nói, các pháp thế gian vô thường, nay nó vậy, mai nó khác. Hôm kia cái vườn Lâm
Tỳ Ni kia không có mà nay nó có thì không phải là vô thường sao? Cho nên con
dùng cái chánh kiến diệt tà kiến.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét