434- RÈN LUYỆN Ý THỨC LỰC ĐỂ LÀM CHỦ SANH TỬ
(10:26) Sư
Gia Hạnh: Con cũng thấy là tất cả quý thầy, quý cô vô đây đó thì người ta
cũng chấp nhận cái hi sinh trong một cái đường lối tu học Thầy hết Thầy. Nhưng
mà cái nhân duyên của mỗi người, cái nhân quả của mỗi người, nó nặng quá cái phần
về nghiệp. Con thấy dường như là bệnh hoạn hơi nhiều, cái số bệnh hoạn nhiều.
Thành ra người ta cũng cố gắng dữ lắm, mà cố gắng chừng nào, thì hình như nó lại
vướng vô cái đó nhiều chừng nấy.
Trưởng
lão: Bởi vậy Thầy
nói, khi mình có bệnh đó, tâm mình bất động đó thì bệnh nó sẽ đi. Nhưng mà mình
phải biết cách, mình phải thưa hỏi để cho mình chiến thắng được cái bệnh của
mình, bằng cách ý thức của mình: ”Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các
pháp mà”. Muốn bệnh thì mình dẫn bệnh, mà không muốn bệnh thì mình dẫn nó
vô chỗ không bệnh. Đó cái ý mà, nó đặt biệt. Con người mình nó đặc biệt, nó có
cái ý thức, rất là đặc biệt, vậy mà mình không biết sử dụng cái của quý. Cái ý
thức là cái vật quý báu của loài người, người nào cũng có hết. Để nó chạy theo
dục, nó làm khổ mình thêm, chứ có ích lợi gì? Thành ra khi tu rồi, mình thấy
mình may mắn, gặp được chánh pháp của Phật. Sống như mọi người mà tâm thanh thản,
an lạc, vô sự, không có cái gì làm khổ nó được. Cũng như bây giờ mấy con theo
Thầy tu hành, mấy con cũng có phước báu đó. Chứ cỡ mà không có, mấy con thấy khổ
vô cùng, chứ đâu phải ít. Chuyện này chuyện kia, gia đình đủ thứ chuyện thì
thôi, cũng kể sao cho hết.
Bởi vậy nói
đời là khổ là vậy. Cũng ở trong đời, cũng như mọi người mà biết Phật pháp tu
hành rồi, thì ở trong đời mà không khổ. Còn trái lại không biết Phật pháp, cũng
ở trong đời như mọi người, nhưng mà khổ, thì ráng tu, thấy không? Thầy nói biết
cách tu để triển khai cái tri kiến, cái hiểu biết của mình, để nó ngăn ác diệt
ác, nó làm chủ. Đầu tiên thì mình nói ngăn ác diệt ác, nhưng mà sự thật đó cũng
là cái trí tuệ đầu tiên. Nhưng mà cái trí tuệ sau cùng nó đâu còn ngăn diệt gì
nữa đâu. Nó đụng tới nó là nó rơi rụng mất rồi, còn gì đâu mà ngăn, diệt. Các
pháp ác mà đụng cái trí tuệ của mình nó rớt cũng như là lá cây mà rớt vậy, nó
không có làm sao tác động được. Bởi vậy cái trí tuệ của mình nó vô cùng hay.
Sư Gia Hạnh: Như vậy trong cái cuộc sống mà tu tập,
sắp tới đây thì tụi con cũng giữ cái hướng như vậy hoài hả Thầy?
(13:28) Trưởng
lão: Ừ! Phải giữ cái hướng con. Nhưng mà bớt dần cái chỗ mà gom tâm tập
trung ức chế đó. Đừng có ngồi ì đó, bỏ ra đi.
Sư Gia Hạnh: Nhưng mà thỉnh thoảng mình có dùng
những cái pháp hướng, hay tác ý gì không, hay là mình cứ để nó có một cái niệm?
Trưởng
lão: Không con! Mình
phải dùng tác ý để cho nó có cái lực của tác ý, lấy cái đó để làm chủ sự sống
chết sau này. "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự",
mình nhắc nó.
Sư Gia Hạnh: Thỉnh thoảng hả Thầy?
Trưởng
lão: Thỉnh thoảng nhắc,
có vậy thôi.
Sư Gia Hạnh: Chứ không mình buông cái nó trống rỗng
hoài.
Trưởng
lão: Nó trống rỗng,
không được. Mình phải nhắc cho nó để tạo thành cái lực của câu tác ý đó. Để sau
khi bảo: ”Tịnh chỉ hơi thở”, mình cũng tác ý mà nó ”Tịnh chỉ
hơi thở”. Tại vì cái câu tác ý đó nó có lực.
Sư Gia Hạnh: Dạ!
Trưởng
lão: Mình rèn luyện cái
nghị lực của cái ý thức. Thành ra mấy con ráng tu mấy con. Ráng tu. Thầy tu
xong rồi thì khỏe rồi. Ai tu cho nấy, chứ Thầy tu cho mấy con cũng không có được.
Chủ yếu mấy con ráng tu cho mấy con đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét