445- TẬP SỐNG VỚI TÂM BÌNH THƯỜNG ĐỂ TRỞ THÀNH NGƯỜI VÔ SỰ
(48:30) Cô
Trang: Nhưng mà ở
đây, Thầy nói là không có tu nữa trở về bình thường, phải sống được với cái tâm
bình thường. Nhưng mà cái tâm bình thường mà mình còn ôm pháp mình đi hoài, để
mình có mục đích của mình tức là không phải tâm bình thường.
Sư Gia Hạnh: Cái mục đích là mình muốn cái pháp
môn của mình là mục đích nào, để đạt được cái mục đích của pháp môn mình tu đó.
Cô Trang: Mục đích của Thầy là cái cỗ xe Thân
Hành Niệm, mà Thân Hành Niệm ở đây đó là sức tỉnh thức bình thường, đó mục đích
của Thầy là như vậy đó.
Sư Gia Hạnh: Thành ra phải hỏi rõ phải không Thầy?
Nhờ Thầy chỉ rõ, giải nghĩa cho.
Trưởng
lão: Tỉnh thức mà tỉnh
thức phải bình thường chứ không phải là tỉnh thức không bình thường, nó đơn giản
vậy. Thành ra mới đầu mình tu Thân Hành Niệm, sau đó dẹp hết ba cái thứ đó đi,
mà chỉ ngồi đây tui chơi. Ngồi chơi bình thường mà thấy mình lơ mơ đó, mình buồn
ngủ là tao cho cỗ xe Thân Hành Niệm vô, tao lái xe cho mày đi, tu riết là nó
quen.
Sư Gia Hạnh: Dạ!
Trưởng
lão: Cứ để bình thường,
như vậy cứ làm sao mà giữ được cái tâm bình thường, bình thường nói giữ chứ
không giữ, tự nhiên bình thường, chứ không khéo giữ là gò nó vô đó.
Sư Gia Hạnh: Ai chọc gì cũng không giận, ai nói
gì cũng không buồn.
Trưởng
lão: Đó đó.
Cô Trang: Đôi khi mà mình chưa tu đó thì mình
ráng mình tu tập, còn sư tập rồi, hồi đó là không tu nữa?
Sư Gia Hạnh: Không biết, bởi vì không biết, cứ tập
hoài, chỉ cái này tập hoài, cứ tập hoài, tập riết cho nó xong cho rồi, cứ tập
hoài tới.
Trưởng
lão: Xong rồi mà
không chịu để không, cứ tập. Vì vậy nó đâu có xong.
Sư Gia Hạnh: Dạ!
(50:17) Trưởng
lão: Giờ nó bình thường rồi mà tập hoài làm gì, ngồi chơi.
Sư Gia Hạnh: Không có biết.
Cô Trang: Giờ là cái chỗ vô sự hoàn toàn ở
trong tỉnh thức vậy.
Thầy Mật
Hạnh: Thầy đang bình
thường thì giữ cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự mình cứ nhắc vậy?
Trưởng
lão: Ừ! Mình nhắc vậy
cái để cho nó tự nhiên, khi nào mình bị xẹt niệm thì mình mới nhắc, còn không
có thôi.
Sư Gia Hạnh: Bây giờ ngồi chơi thôi.
Trưởng
lão: Mấy con thấy Thầy
tu rồi ngồi chơi thôi.
Sư Gia Hạnh: Bởi vậy ta nói hỏi hoài mà cũng trật
lất hết. Không hỏi thì thôi, vô tu không có cách gì tu được hết.
Trưởng
lão: Nên là mấy người
mà tu chứng (nghe không rõ) sống bình thường.
Sư Gia Hạnh: Bởi vậy con nói vầy để vậy coi mà,
chứ Thầy kêu thức tới chừng nào đừng có ngủ nữa thì rồi. Mà nói vậy chứ, hồi đó
Thầy Chơn Thành nghe nói Thầy cũng thức 5, 6 tháng hả Thầy? Thức cũng dữ lắm hả?
Trưởng
lão: Thức thì thức
chứ …(nghe không rõ)…
Cô Trang: Cái đó là ép kiềm nén nó bị ức chế,
cái sức tỉnh của mình đến khi mà nó tăng đến cái độ, nó nằm ngủ đó mà nó không
muốn ngủ, cái thân nó ngủ chứ cái tâm nó không muốn ngủ. Hồi đó ông tu cố ép vậy
để giống Thiên Thảo đó, cuối cùng chỉ có một giai đoạn chứ gì? Bây giờ sư nói
sư ngồi nó cứ bị hôn trầm chứ gì? Nếu sư tiếp tục tu một thời gian sư cũng bị
gượng ép ở trong đó, chứ đâu phải bình thường đâu.
Sư Gia Hạnh: Nhiều người nổi nóng dữ lắm …(nghe
không rõ)…
Cô Trang: Nếu người nào ngồi bên nói lúc nào
cũng ngủ, mà cái tâm nó vẫn tỉnh, kể như cái giờ mình nằm mình tu đến bao nhiêu
nè, cho mày đi hay mày nằm kệ, cho thắp đèn lên mày thức được bao nhiêu thì thức,
còn không thì cứ ngồi, còn thức được bao nhiêu thì cứ thức. Thế nghĩa là bình
thường.
(52:11) Trưởng
lão: Tu giải thoát theo Phật sướng lắm, sống bình thường thôi, cái tâm bình
thường có gì đâu mà không giải thoát…không có gì khác hết.
Cô Trang: Cái bình thường này nó không phải
bình thường đâu.
Trưởng
lão: Cái bình thường
của chúng sanh là cái bình thường nhưng nó ngủ, còn người ta bình thường người
ta không ngủ.
Cô Trang: Không ngủ, nó không còn niệm một
cái gì nữa hết, mà thật sự nó hoàn toàn nó vô sự hoàn toàn. Nó bình thường,
không có tu, không có làm gì nữa hết. Mà nó nhạy bén vô cùng đó sư.
Trưởng
lão: Con giờ con khỏi
tập pháp nào, cứ sống bình thường với tâm bình thường. Rồi thời gian coi như là
chứng đạo rồi còn cái gì nữa tu.
Thầy Mật
Hạnh: Nhưng cũng
đúng giờ giấc chứ.
Trưởng
lão: Tới giờ muốn ngủ,
giờ không muốn ngủ là nó không ngủ à, đúng giờ đó.
Sư Gia Hạnh: Giờ thức, cái nó nói thôi giờ thức
chứ để chi, cho thức luôn đi.
Cô Trang: Như vậy là chưa vô sự đó.
Sư Gia Hạnh: Không, trở lại cái pháp là phải đi
như vậy để cho nó thức luôn mới tỉnh được như vậy đó, mình nghĩ như vậy, mình
nghĩ không tới mà. Bởi vậy mới xin Thầy, Thầy chỉ rõ dùm nó tối quá.
Cô Trang: Ai biểu sư thích muốn tu cao, thôi
bây giờ sư trở về lại bình thường đi.
Sư Gia Hạnh: Thức đó, thức đêm, nó bị hôn trầm
nó đi đi cái nó hết à, nói vậy chắc cũng nhẹ.
Trưởng
lão: Thức có đêm mà
bớt xuống đó, giờ sống bình thường thôi.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Sống bình thường, cũng giờ tập
thì cứ tập giờ nghĩ thì cứ nghỉ, ngủ thì cứ ngủ nó không ngủ kệ nó.
Trưởng
lão: Như vậy đó, nó
không ngủ kệ nó.
Sư Gia Hạnh: Như vậy rồi tới chừng nào Thầy mới
chỉ cho cái pháp nữa.
(54:06) Trưởng
lão: Sống bình thường không bệnh đau hay gì hết, mà chứng đạo rồi chừng đó
nó như thế nào thì mình sử dụng như thế nấy.
Sư Gia Hạnh: Nó có gì thì mình sử dụng cái nấy,
không có thôi. Chứ Thầy không có ban cho cái gì hết. Không mà con nghĩ thí dụ:
Như tụi con đi, thì có Thầy, Thầy đã trải qua rồi Thầy chỉ dẫn. Vậy chớ như Thầy
hồi đó ai chỉ Thầy, Thầy biết Thầy đi ngay vô mấy cái vụ này.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét