446- NHỜ TRÍ TUỆ MÀ VƯỢT QUA ĐƯỢC CHƯỚNG NGẠI PHÁP
(54:31) Trưởng
lão: À! Thầy biết đó
là Thầy nhờ cái trí tuệ của mình tu tới đó.
Sư Gia Hạnh: Cái nó dừng lại hả?
Trưởng
lão: Nó dừng lại
không đi quẹo, đi tắc. Nhờ cái trí tuệ .. (nghe không rõ)..
Sư Gia Hạnh: Do mình tu tập nhiều, khi cái tới
lúc làm như cái nó đứng lại đó, nó dừng lại đó cái không biết đi, không biết tới
chừng đó thì sao nữa.
Trưởng
lão: Con biết tự dừng,
cái nó bắt đầu nó sáng ra thì tu chứng.
Sư Gia Hạnh: Tự nhiên nó thấy được cái hướng đó.
Trưởng
lão: Bởi vậy nó đặc
biệt trong một cái thời kỳ đó. Cũng như đức Phật, ai dạy vậy mà tu đúng giải
thoát. Ở trong cái thời kỳ của Thầy không ai dạy cách tu tập Tứ Niệm Xứ đồ …
(nghe không rõ)… như mấy con bây giờ thông hết rồi…, vậy mà không đi tới. Nhờ
trí tuệ thông minh, khi thấy cái sai cái đúng rồi thì mình tiếp tục tiến tới,
người ta đã vạch sẵn con đường rồi mà không đi.
Sư Gia Hạnh: Tu tập hoài mà sao thấy nó không có
đạt được cái gì hết. Mà gặp Thầy, Thầy nói cái, nghe nó lại nhẹ hẳn….dễ quá
mà.
(56:26) Trưởng
lão: Đức Phật nói: ''Tâm bình thường là Thị Đạo'', bình thường
mà không bị động: "Pháp ta không có thời gian đến để mà thấy",
không cần gì phải tu. Còn không tu thôi mà hễ tu thì thấy giải thoát rồi. Thầy
nói đơn giản ai chửi không giận, ai làm gì cũng không giận thì đó là giải
thoát. Cần gì phải tu cho cực.
Sư Gia Hạnh: Nhưng mà muốn được cái đó cũng phải
trải qua giai đoạn tập luyện chứ, chứ đâu phải khi không mà nó được. Thành ra
con nghĩ, là mình phải trải qua một cái giai đoạn mình phải tập luyện đó, thành
ra mình phải tập luyện đó, thành ra tập luyện để cho đạt được những cái đó thì
mới được cái tâm vậy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét