447- TRẠNG THÁI CỦA TÂM BÌNH THƯỜNG
(57:14) Trưởng
lão: Nó trở về bình
thường với tâm vô sự là nó được.
Sư Gia Hạnh: Nhưng mà, mình làm như vậy quá thì
nó có ức chế trong đó quá rồi mình tập trung nó ức chế quá, nếu mà mình thực hiện
các cái pháp hành đó.
Trưởng
lão: Do mình gom quá
nó ức chế.
Sư Gia Hạnh: Ức chế quá.
Trưởng
lão: Để tự nhiên.
Cô Trang: Khi mà con tu ôm pháp dữ dằn luôn,
tu đến nỗi mà lọt vô tưởng nữa, nên bây giờ không có tu gì hết sống bình thường
tu. Sống y như một đời bình thường, thấy cái tâm con sao thì con để bình thường,
cái kiểu bình thường niệm, biết là bao lâu hết trơn.
Sư Gia Hạnh: Bởi vậy bây giờ con nói đó, như Thầy
cho hỏi nè: hồi đó cô thấy còn vậy đó. Mà bây giờ, mà ngồi đó mà ôm cái thất
trong đó chết không, nó chết hết trơn là chỗ đó đó Thầy. Làm sao biết cái chỗ đấy
con thấy không, cho nên con nói tập ai mà hỏi nói chi kỳ.
Thầy Mật
Hạnh: … Chưa tới…
Suy nghĩ…tu (nghe không rõ) có niệm ác thì xả chứ ai tu riết vậy được.
Cô Trang: Xả hết rồi nó trở về sống bình thường.
(58:25)Trưởng
lão: Có vậy thôi.
Cô Trang: Tâm bình thường là tâm nó trầm tỉnh,
nó không có nghĩ ngợi, không muốn một điều gì hết.
Thầy Mật
Hạnh: Chứ con cũng
không biết, giờ con chỉ ngồi con nhắc: "Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự", vậy thôi …(nghe không rõ)…chỉ điểm vậy thôi.
Sư Gia Hạnh: Mình tập qua ba cái pháp này rồi
đó, thì cái tâm mình nó đâu còn nghĩ gì, nhưng mà nếu đi sâu vô pháp thực hành
này rồi thì nó có còn nghĩ gì nữa không, nó không còn nghĩ, đâu có nghĩ gì nữa.
Cô Trang: Mà bây giờ sư không tu một pháp gì
nữa hết có gì thì kệ, trở lại sống bình thường.
Sư Gia Hạnh: Thì đó ý nói là nói đã nắm hết rồi.
Cô Trang: Đi qua hết, mình đã hiểu hết và nắm
hết rồi, thì bây giờ nó đâu còn chướng ngại nữa đâu, mình dùng pháp làm chỉ.
Thành ra mình không bị chướng ngại mình để bình thường trở lại, không có tu cái
gì nữa hết, lúc này nó không bình thường mà ép mình bình thường. Nhưng mà, những
người ở trong thất mà điều khiển được tâm bình thường thì cứ sống như vậy để
cho nó đủ lực, đủ hay không đủ thì tùy duyên thôi.
Sư Gia Hạnh: Không hiểu là thường thường vô đó
cũng tập tùm lum đâu có ngồi bình thường được đâu. Bởi vì mình sợ, sợ là, bởi
vì không nắm được, Thầy, chứ không phải nói là ham cái này cái kia, nhưng mà
không biết pháp hành. Đó thành ra nó thất bại cái chỗ đó đó.
Cô Trang: Nó không vô sự được.
Sư Gia Hạnh: Chứ phải như bây giờ tui nói nè,
bây giờ đó phải tập pháp này, pháp này, tập xong cái pháp này đi rồi ngồi chơi
vậy là tui biết tới đó tui ngồi tui chơi. Mà do không có biết.
Cô Trang: Bởi con nói cũng giống như cái người
chưa biết bơi thì còn phải ôm phao, còn phải nắm dây để tập bơi, còn khi đã biết
rồi thì buông nó ra đi còn nắm làm gì.
Thầy Mật
Hạnh: Nhưng mà tập
bơi cũng dễ, nhưng mà tập tu thì khác.
Cô Trang: Không, ý thí dụ vậy đó. Khi mình
chưa có sức tỉnh, mình phải tập sức tỉnh. Khi sức tỉnh có rồi thì bây giờ nó đã
thấm nhuần trong tâm mình rồi, thì ngồi ở đâu nó cũng tỉnh, thì lúc này đâu có
tu gì nữa đâu, mình sử dụng sức tỉnh này kéo dài thôi. Lúc này nó tỉnh thì mình
để tự nhiên nó tỉnh thì được, thì mới tăng lên chứ không phải mình muốn nó tăng
lên. Như hồi đó tâm thanh thản, an lạc. Ví dụ: Như "Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự " đi, bốn cái cụm từ này mà không rõ thì tu không tới, mà
mình hiểu được bốn cụm từ này là xong rồi, không còn tu cái gì nữa hết.
(1:00:55) Sư
Gia Hạnh: Nó không có mấy cái đó.
Cô Trang: Dạ! Cái quan trọng là hiểu cho tới
cùng.
Sư Gia Hạnh: Chưa vô sự thì nó hơi lu bu cái đó
chút thôi, chưa hữu sự, mà không chịu vô sự được.
Cô Trang: Ra ngoài hữu sự, mà ra, tâm ôm pháp
quá trời.
Sư Gia Hạnh: Tại nó còn si, nó không hiểu rõ Thầy
ơi! Chứ không phải là ngồi không sướng thấy mồ chứ ! Mà muốn hữu sự không,
không muốn vô sự.
Cô Trang: Nhưng mà bây giờ nói họ cũng không
hiểu cứ ôm pháp suốt, …(nghe không rõ)… còn tu hành là còn hữu sự chứ chưa vô
sự. Vô sự là ngồi chơi, ngồi chơi. Vậy giờ sư nghĩ là sư làm cái gì chưa?
Sư Gia Hạnh: Ngồi chơi, Thầy kêu ngồi chơi, chứ
giờ sao giờ.
Cô Trang: Sống bình thường để cho phản xạ tự
nhiên thôi, kiểu như tu.
Sư Gia Hạnh: Nhờ Thầy chỉ dùm cho mình làm sao
giờ.
(1:02:01) Cô
Trang: Cứ để phản xạ tự nhiên, ngồi chơi không bị gò bó là được.
Trưởng
lão: Thành ra con ngồi
chơi vậy chuyện gì xảy ra con đều biết hết không dính mắc thì được. Vậy đó,
không có gì mà làm dính mắc cái tâm con được hết.
Sư Gia Hạnh: Nó không tác động gì hết.
Trưởng
lão: Cái gì nó cũng
không dính mắc hết.
Sư Gia Hạnh: Đó là bất động hả?
Trưởng
lão: Thấy, nghe mà
không làm tâm bị động, có vậy thôi.
Cô Trang: Muốn ngồi thì ngồi muốn đi thì đi,
muốn đứng thì đứng, muốn nằm thì nằm, cứ phản xạ tự nhiên vậy thôi.
Trưởng
lão: Muốn nằm thì nằm
chứ nghe nó nằm tỉnh táo bình thường thì được, chứ không phải nằm theo dục.
Sư Gia Hạnh: Vậy thì nó còn làm theo cái dục hả?
Không có nắm được là nó làm theo cái dục.
Trưởng
lão: Thành ra tu dễ
lắm, không có gì.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét