448- TU CẢNH ĐỘNG NHANH CHỨNG ĐẠO HƠN CẢNH TỊNH
(1:03:31) Thầy
Mật Hạnh: Thưa Thầy! Cũng như những người ở ngoài đời. Ví dụ: Như cô Tỉnh
hay hoặc mấy người tu. Ví dụ: Bây giờ họ chưa nghe pháp Thầy, giờ họ nghe pháp
Thầy. Ví dụ: Bây giờ họ vô họ nghe cái họ buông là chứng liền.
Trưởng
lão: Chính xác, …
khi mà họ bỏ giờ, bỏ công, bỏ sức, người nào thích sống một mình, cô đơn mà sống
thấy vui vẻ…(nghe không rõ)… Căn cứ vào cái sống một mình mà giúp. Còn mình
mà sống một mình mà thấy buồn.
Thầy Mật
Hạnh: Nhưng mà người
ta… gia duyên … mong muốn… người ta nghe có người chứng rồi cái họ bỏ đi.
(1:04:08) Trưởng
lão: Ừ!… Còn cái nói chuyện này kia đó thì thôi miễn.
Cô Trang: Giống như sống ngoài đời tự nhiên vậy
đó, không giao lưu với ai mà sống một mình vậy hoài…kéo dài đến 6, 7 tháng.
Trưởng
lão: Sống như con tê
ngưu một sừng vậy đó.
Sư Gia Hạnh: Con nghĩ! Nếu mà Thầy mà nói rõ là
người ta tu tập. Mà giờ nói: ở trong thất ở 5, 6 năm chắc người ta cũng ở, đâu
có sao. Bởi vì những người như thế là người ta chịu vô ngồi tu tập rồi đó, người
ta chịu ngồi rồi đó Thầy. Ngồi bao lâu cũng được hết. Nhưng mà có cái là tập
sai thôi Thầy, sai pháp thôi, chứ người ta cũng ngồi được tốt ở trong đó chứ.
Thì sáng là mình thấy vậy.
Thầy Mật
Hạnh: Thầy nói là
mình sống không phải vô thất, không vô độc cư, mình sống bình thường như ở
ngoài thì cũng chứng đạo.
Trưởng
lão: Ở ngoài sợ chướng
duyên, còn ở thất là để tránh duyên. Còn bây giờ con ở ngoài ai làm gì cũng
không làm động tâm con được thì con ở ngoài con tu càng mau.
Sư Gia Hạnh: Chắc là Thầy phải dạy hoài quá.
Thầy Mật
Hạnh: Nếu như Thầy
nói vậy là, nếu mà tu các pháp thế gian chẳng hạn mình ham muốn mà mình không
chạy theo ham muốn.
Trưởng
lão: Các pháp thế
gian đều là pháp vô thường, … Nhưng mà có giữ được nó đâu.
(1:06:02) Cô
Trang: Nhưng mà mình cũng làm việc bên ngoài mà không bị lôi cuốn một cái
gì hết. Thành ra phải nhờ trí tuệ.
Trưởng
lão: Tu dễ lắm không
có gì hết, sao mấy người… Thầy đâu có…. gì đâu, cứ dựa theo đó mà… tu tâm bất
động mà sao cứ để làm động hoài …
Thầy Mật
Hạnh: Vì sao con thường
nhắc: ”Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, thì bắt đầu nó niệm
câu đó ”Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Vì sao nó gom
trên cái thân con, nó tỉnh trên cái thân vậy con không biết có đúng không?
Trưởng
lão: Tỉnh táo trên
thân, kệ nó.
Thầy Mật
Hạnh: Kệ nó hả Thầy?
Mình thấy nó tỉnh có khi nào mình đuổi cho nó ra khỏi ngoài thân không?
Trưởng
lão: Vậy cũng được
mình đuổi cái chướng ngại, sau đó… Khi đó mình…(nghe không rõ)…
Cô Trang: Nó làm gì nó làm, kệ nó.
Trưởng
lão: Vậy thôi cứ về
sống bình thường, đừng có tu pháp gì nữa hết, bình thường tâm thị đạo.
Sư Gia Hạnh: Không làm gì hết.
Trưởng
lão: Không làm gì nữa
hết.
Sư Gia Hạnh: Giờ này muốn quét thì quét không
thì ngồi chơi vậy.
Trưởng
lão: Không làm gì nữa,
không tu gì nữa hết.
Cô Trang: Tốn thời gian nhiều… mình lo
tu (1:07:49)
Sư Gia Hạnh: Thì có gì Thầy chỉ dạy dùm, chứ đó
Thầy thấy không, không nắm được, không hiểu được, mà… Không nói Thầy nói.
Trưởng
lão: Sống bình thường….(nghe
không rõ)… Để cho nó bình thường…
(1:08:09) Sư
Gia Hạnh: Coi như không nghĩ ngợi, không lo lắng, không suy tư gì hết. Còn
mình ngồi đó mà nó có những ý nghĩ gì thì kệ nó hả?
Trưởng
lão: Kệ nó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét