496- THÂN HÀNH NIỆM
(01:36:31) Hôn
trầm, cái thời gian mà hôn trầm đó thì thứ nhất là con đi kinh hành. Còn nếu mà
nó không hết, con đi kinh hành mà nó không hết, con tác ý cũng được mà không
tác ý cũng được. Mà thấy nó còn nữa thì con tập ngay cái pháp Thân Hành Niệm.
Con biết pháp Thân Hành Niệm, tác ý từng hành động mà: “Chân mặt dở
lên! Bước! Chân trái dở lên! Bước!”. Nó tác ý rõ ràng từng nét, từng nét của
nó mà, con hiểu không? Thành ra nó sẽ phá đi. Tại mấy con không tập, không chịu
tập cái pháp Thân Hành Niệm, chứ tập nó thuần rồi mấy con thấy, ờ bây giờ nó
đang bị hôn trầm nè thì mấy con sử dụng ngay liền cái pháp Thân Hành Niệm là chỉ
trong vòng, mình đi một tua, một vòng vậy là nó đã tỉnh rồi.
Bởi vì mỗi
bước đi, mỗi hành động cái chân của con, con đều tác ý hết mà. Mà tác ý to nữa
chứ không phải. Như vậy là con đừng có lưu ý, con đừng lưu ý đến nó: “Chết
tao không sợ đâu! Cho mày, mày làm gì tao, tao không sợ! Tao chỉ biết tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự”. Phật dạy như vậy, đó là cái chân lí của Phật. “Tao
có chết tao cũng ở trong tâm bất động, thanh thản, an lạc”. Mình đâu có sợ
nó đâu nên nó phải đi, con hiểu không?
(01:38:02) Tu
sĩ 5: Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
Con xin hỏi
Thầy một câu. Khi mà đi khất thực, ví dụ như là lúc mà nhìn thấy một món nào đó
mà con rất là thích, thế xong sau đó con mang thức ăn về và con ngồi con tác ý:
“Cảm thọ là vô thường và nó không có đáng để mình quan tâm”. Thì sau đó thì con
thấy là mình không còn, tức là giảm cái độ thích cái món mình muốn ăn đấy. Tức
là nó không cảm thấy là nó ham hố nhưng mà nó vẫn còn cái muốn ăn. Vì nó nghĩ rằng
là cái thân này nếu mà không ăn thì nó không tốt cho sức khỏe.
Thì con
muốn hỏi là khi con tác ý mà có cái sự giảm cái ý đấy. Tức là khi đó mà nếu
trong đầu con hỏi là món nào trong đống thức ăn này mà con thích ăn nhất đấy,
thì con không cảm thấy mình thích ăn cái gì nhất cả. Nhưng mà nó vẫn có cái muốn
ăn. Thì con muốn hỏi như thế là nó tác ý đúng hay là nó làm cho ý thức của mình
cảm thấy là không muốn ăn. Con muốn hỏi nó mất ý thức hay là nó tác ý có lực?
(01:39:31) Trưởng
lão: Trong cái vấn đề mà tác ý của con có lực thì con sẽ đuổi đúng pháp thì
cái lực đó nó sẽ đúng. Mà con tác ý cái chuyện tào lao, cái chuyện tầm bậy, tầm
bạ ở ngoài thì đừng có mong nó có lực, con hiểu không? Cái chuyện gì của ở
ngoài kệ người ta, con phải lo cái thân con. Sống chết, bữa nay sống mai chết
nè, con phải lo nó nè. Đó là cái chính của con mà con không lo, mà con lại đi
lo cái chuyện ở bên ngoài. Mấy con thiệt, cái đó sai rồi, nó không đúng đâu,
con hiểu không?
Bởi vì chính
bản thân của mình, mình cứu mình chưa được mà mình lo nghĩ cái chuyện tào lao ở
bên ngoài làm chi, dẹp! Thì đây dẹp đi! Chỉ tập trung vào ở trong ngay cái thân
tâm của mình đi. Thì như vậy thì may ra thì mấy con mới đạt kết quả của sự tu tập.
Coi nó dễ, nói nó dễ chứ sự thật nó khó lắm mấy con. Bị vì mình không biết đó,
mình tu trật tới, trật lui. Mà tu đúng rồi mấy con thấy kết quả ghê gớm lắm.
Con chỉ cần tác ý một cái là nó làm theo liền tức khắc.
Còn bây giờ
mấy con thấy mình tu nó trật, nó sai cho nên mình tác ý nó không nghe theo, thân
tâm nó không nghe theo.
(01:40:53) Cho
nên vì vậy lần lượt mấy con nghe Thầy dạy, nhớ kỹ tu tập. Mình bảo: “Đưa
tay ra!”, mình đưa tay ra. Mình bảo: “Đưa tay
vô!”, mình đưa vô. Cái lệnh của mình truyền mà, cho nên sau này mình bảo
nó: “Tịnh chỉ hơi thở!” thì nó tịnh chỉ hơi thở. Mình luyện tập
nó mà, thành ra nó phải đủ cái lực của nó. Còn giờ mấy con không chịu luyện tập
làm sao.
Mà pháp Thân
Hành Niệm, là cái pháp duy nhất của đạo Phật mà. “Muốn chứng đạo phải
tu pháp môn nào?” Pháp Thân Hành Niệm! Vậy mà mấy con không chịu tập
luyện cái pháp Thân Hành Niệm. Cho nên bây giờ thí dụ bắt mấy con đi pháp Thân
Hành Niệm ở đây, Thầy nói mười người trật hết chín rồi, chưa hẳn đã đúng đâu.
Cho nên vì vậy
mấy con phải thấy rằng trong cái vấn đề tu tập, mình đi như vậy mình coi có phải
đúng không, oai nghi của mình đi ở trên pháp Thân Hành Niệm như vậy coi có đúng
nhịp nhàng nó không? Nó đúng từ cái bước này, dở cái chân này nó nhịp nhàng, nó
theo những cái điệu bộ của nó, rất là tuyệt vời!
Cho nên mình
tu tập là phải thấy được cái chỗ tu của mình chứ đâu phải là tu chơi đâu. Cho
nên mình thấy sao bữa nay mình đi Thân Hành Niệm, sao nghe nó thoải mái, nó êm
dịu như thế này? Mình xét lại coi thử coi mình tu sao. Còn có bữa mình đi sao
nghe nó tức tối quá như thế này? Thì mấy con tự xét lấy những cái hành động tu
tập.
Hễ mình tu
mà thấy nó không có đạt được những cái kết quả thoải mái thì phải thưa hỏi ngay
liền. Để cái người mà tu tập người ta có kết quả, người ta hướng dẫn cho. Vậy mới
có kết quả chứ.
Tu sĩ 5: Con cảm ơn Thầy ạ!
(01:42:58) Tu
Sĩ 6: Kính bạch Thầy! Thưa Thầy, con cứ mỗi một lần bị những việc
chướng ngại thì con thường dùng pháp Thân Hành Niệm. Ví dụ con xách nước hoặc
là con xách đồ mà quá nặng, xương sống con nó bị sụn nó đau nhói, thì nhờ người
hạ đồ xuống hoặc là tự mình hạ xuống. Rất là đau! Nhưng mà con không dùng pháp
nào khác, con dùng Thân Hành Niệm, con nhẹ nhàng đi về phòng và con đi ba mươi
phút Thân Hành Niệm. Tác ý chậm, đi nhẹ từng động tác nhẹ nhàng, cân đối cơ thể.
Vậy là 30 phút đến 45 phút thì bệnh bắt đầu giảm, đấy là bệnh cấp tính mà. Con
xả nghỉ một lúc sau đấy con lại đi tiếp tục một lúc nữa thì là hoàn toàn hết
đau, và không phải bấm huyệt, cũng không phải là lôi kéo gì nữa hết. Thì đấy là
pháp Thân Hành Niệm con dùng áp dụng trong việc đau cấp tính.
Việc thứ
hai, Thân Hành Niệm, những cái bệnh nghiệp, gọi là cái bệnh lâu năm ấy, như là
thần kinh tọa, hay là cơ xương khớp. Mỗi một lần mà đau lại, thưa Thầy con phải
dùng Thân Hành Niệm, tác ý đi nhanh, tác ý nhanh, các động tác thật nhanh. Cũng
với thời gian ít nhất là phải 30 phút trở lên, thì sau đấy là thân con như hết
bệnh và tự nhiên người nó khỏe mạnh như mình vừa được tiếp một cái nguồn năng
lượng khỏe mạnh, nhanh nhẹn, thanh thản hẳn. Thì con xin hỏi Thầy con có rơi
vào tưởng hay là con hành đúng pháp? Con xin kính bạch Thầy.
(01:45:19) Trưởng
lão: Con nên nhớ kỹ rằng khi mình tu một cái pháp nào đó, mình đừng có chế
ra. Mình đi quá nhanh, không được. Mình đi quá chậm cũng sai luôn. Mình đi với
cái hành động vừa thì mới đúng pháp. Bởi vì Thầy nói trước khi mình đi Thân
Hành Niệm, thì mình đi thử cho người mà người ta đã nhuần nhuyễn cái pháp đó rồi,
để người ta có kinh nghiệm người ta dạy mình, chứ không khéo mình đi nhanh cũng
sai mà đi chậm cũng sai.
Tu sinh
6: Dạ vâng!
Hôm nay theo
Thầy thấy có duyên lắm mấy con mới được gặp Thầy. Vậy thì từ đây về sau tất cả
những cái gì mà đã xảy ra trong quá khứ mấy con buông xuống hết đi. Hãy trong
cái hiện tại này bắt đầu nỗ lực tu tập. Theo lời hướng dẫn của Thầy sự thành
công nó không bao lâu.
(01:46:21) Chứ
còn cứ lo về quá khứ buồn rầu, điều đó tu biết chừng nào cho xong. Bởi vì quá
khứ đã qua rồi thôi bỏ nó xuống hết đi. Lo trong cái hiện tại của chúng ta. Nếu
hiện tại tốt thì tương lai sẽ tốt, không có gì đâu mà sợ. Chỉ sợ mình không gặp
chánh pháp của Phật thôi. Chứ gặp được chánh pháp của Phật thì tu không bao lâu
đâu mấy con. Chỉ biết cách nỗ lực tu tập, chỉ biết cách tu tập thì sẽ giải
thoát chứ không có gì.
Người ta
sáng nghe Phật thuyết, chiều người ta chứng đạo rồi. Đạo Phật nó dễ như vậy chứ
đâu phải khó, nó là đạo trí tuệ chứ đâu phải là ngồi
thiền đâu. Cho nên vì vậy mà mấy con có duyên được gặp Thầy ở đây, thì đừng có
lo nghĩ về chuyện quá khứ nữa. Bỏ xuống, lo cái tâm mình được an ổn thì thực hiện
ngay cái hiện tại của chúng ta tu tập. Kết quả rất là tốt đẹp! Thôi hoan hỷ đi,
đừng có lo để cho tâm mình yên ổn, thanh tịnh mà lo tu tập kế tiếp.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét