95-CHỈ TÁC Ý KHI TÂM BẮT ĐẦU BÁM DÍNH
Nó bám dính
cái gì đó thì lôi nó ra liền, không có để cho nó như: Ồ! cái cây này bây giờ bị
sâu rồi, đi ra để mà cứu nó. Cây này bị gió nghiêng rồi, đi ra cột dựng nó lên.
Mấy con làm vậy là bị phóng dật hết. Như bây giờ đây, Thầy thấy mấy con chống
cái cây lên là phóng dật rồi đó. Ai cắm, mình cứ để đó, có cái người họ có
trách nhiệm sẽ làm. Còn tâm mình bắt đầu: cái cây này nó bị ngã, mình đi tìm
cái cây chống nó lên. Đó là điều tốt, nhưng mà trật phương pháp tu. Mình đi tu
chứ không có phải đi chống cái cây sao. Chống cây thì có người ở đây chống chứ,
lo gì. Mình phải răn dạy tâm của mình cho nên nó thản nhiên, nó không đi ra nó
chống cây. Ở đây, Thầy không biết ai chống, chú Mật Hạnh, cô Trang chống, hay mấy
con chống? Mấy con chống là mấy con sai đó.
(1:52:35) Cho
nên ở đây cái việc mấy con làm là cái tâm chứ không phải mấy việc làm ở bên
ngoài. Đẹp xấu, thì kệ nó. Như mấy cái băng ghế này có người nhấc để lên trên
đường, hay thấy cái bụi cỏ thì nhặt. Phóng dật hết rồi! Để người nào có trách
nhiệm của người nấy họ làm. Mình cũng có trách nhiệm của mình cho nên không có
chướng tai gai mắt cái gì hết. Chướng tai gai mắt thì không được. Tu mà còn chướng
tai gai mắt: “Trời đất ơi cái băng này mà ai xách để bên đường, ai mà khùng
điên thế này?”. Tu như vậy không được.
Tu thì phải
vậy đó mấy con, không có để một cái gì dính mắc hết. Nhớ kỹ chưa? Học pháp Như
Lý Tác Ý thì….. để khi mà nó nhớm, nó thấy chướng mắt nó, thì “nhìn thôi,
không có chướng mắt. Quay vô, tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sụ”, là
bắt đầu nó quay vô, nó yên là mấy con được giải thoát.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét