96- CÒN NIỆM CÒN TU
Phật tử: Kính bạch Thầy mấy bữa nay sao
niệm con còn ra hoài
Trưởng
lão: Bởi vì nó
còn trong bụng con nhiều quá, bởi vì nó chưa đi hết, nên nó mới còn ra. Thì mày
còn ra tao mừng chứ sao, đặng có dục để tao tác ý chứ. Chứ không thì “À, một
tuần, hai tuần nay sao nó vắng, nó không có cái niệm nào, mà sao bữa nay nó cào
tao dữ vậy nè? Ồ vậy thì tốt. Vậy thì cào hết đi, có gì đâu”. Mình bảo nó
cào hết đi, thì cho nó cào.. Nó cào bao nhiêu thì con tác ý bấy nhiêu. Vậy con
còn tu, chứ cỡ nó ra hết rồi con lấy cái gì để con tu nữa. Có phải không? Mình
còn tu là còn niệm, mà hết niệm là hết tu. Nó rõ ràng thôi. Vì vậy, còn niệm là
còn tu, cứ nỗ lực tu chứ có gì đâu mà sợ. Có khi nó không còn niệm nào hết, vậy
chắc bữa nay nó đi Sài Gòn hóng gió rồi. Nó đi, nó đi chơi đâu đó, vì vậy khi
nó trở về, nó bắt đầu ló mặt ra. Được rồi, ló ra thì tao đuổi. Đuổi riết thì hết.
(1:54:55) Mấy
con tu lúc yên, lúc không là bởi vì tâm của mình nó chưa xả ly hết, cho nên
mình tiếp tục tu. Thầy nói hết niệm thì hết tu. Hết niệm rồi, còn gì nữa mà tu.
Thành ra đi tìm niệm mà tu thì không có, còn lúc bấy giờ có niệm tu mà lại sợ,
lo. Lo cái gì, cầu cho có niệm để mình tu nhiều, chứ có làm sao. Bây giờ, mấy
con đang có niệm. Thầy đi tìm niệm để tu mà Thầy đâu còn có niệm nữa mà tu, cho
nên Thầy tìm gì cũng không được. Tiếc, phải chi hồi đó mình để dành chút ít thì
bây giờ còn để mà, xả hết rồi lấy gì tu (Thầy cười). Vì vậy bây giờ
mấy con cứ mừng, bởi vì mình còn niệm mình còn tu. Ráng mà ở pháp tu, bởi vì nó
còn niệm. Có vậy thôi.
Tu như Thầy
rồi đi tìm niệm cũng không được, bởi vì nó hết tham, sân, si rồi. Bấy giờ tìm
cái tham, sân, si nó không có dễ, nó khó lắm mấy con.
Còn mình từ
khi cha sinh mẹ đẻ, nó mang theo cái tham - sân - si. Các con cứ nghĩ đi, cái
bào thai ấy, nó có tham - sân - si trong đó thì nó mới thành bào thai, chứ cỡ
không có tham - sân - si thì làm sao nó thành bào thai. Nghĩa là không có tham
- sân - si là không có bào thai. Như Thầy bây giờ làm sao có bào thai. Nó có
tham, sân, si đâu mà tương ưng với ông bà nào để làm con được. Các con hiểu
không? Bào thai đó là tham - sân - si. Có bào thai là có tham, sân, si. Vì vậy
khi nó hết thì bây giờ tìm không ra.
Bây giờ muốn
giận, giận cũng không được, nó “khổ” cái nỗi vậy (Thầy cười). Chứ
nó hết rồi mấy con nghĩ làm sao mà giận, ai nói gì cũng cười. Thí dụ như ở trên
chùa, cô Út nói ai nói gì Thầy cũng cười, có nói gì đâu, bởi vì trong cái đầu tự
nhiên nó thấy đó là nhân quả của mọi người mới có sự kiện như vậy. Cho nên người
ta nói vậy là đúng với nhân quả mà, chứ đâu phải người ta nói sai đâu mà mình
giận hờn người ta. Tự cái tri kiến, tự cái hiểu biết đó hóa giải được cái tâm
sân, nó hiểu nên nó không có sân nữa. Chứ mình đâu còn ngu nữa đâu mà mình sân.
Thật ra mấy người còn sân là mấy người ngu. Sân nó khổ, chứ đâu phải không khổ,
phải không mấy con? Nhưng tại sao ở đâu người ta nói trái ý là mình sân liền?
Tôi đâu có muốn sân, tại nó kéo vô nó mới sân, thì bây giờ mấy con dùng pháp
Như Lý Tác Ý nó đuổi nó ra. Hiểu chưa? Cho nên tu cũng đơn giản lắm. Tu xong rồi
thì nó hết.
(1:57:43) Thầy
Mật Hạnh trong lúc tu ở trong chùa, ở cái thất kia. Khi mà thầy thấy tu kiểu
này chắc nó hết ham muốn rồi, thầy nói:
- “Xin Thầy cho con ra ít bữa.
Nó hết ham muốn rồi, con không ham muốn điều gì nữa”. (Thầy cười)
- Có phải không con? Bây giờ hết ham muốn mà
sao còn muốn?”
Cho nên Thầy
Mật Hạnh nói: “Thôi cho con ra, cho con ra ham muốn chút chút. Nó vẫn
còn ham muốn”.
Thầy thuật lại
cho mấy con nghe (Thầy cười). Thực ra nếu mà nỗ lực cắt nó thì nó sẽ hết ham muốn
thật, mà lại sợ hết ham muốn, bởi vì tu thì nó sẽ hết ham muốn thiệt. Mà hết
ham muốn rồi, bây giờ mình ham muốn thì dễ lắm. Cho nên Mật Hạnh nói với Thầy “thôi
cho con ra ham muốn chút chút, rồi con vô tu nữa, chứ để trong này chết ngạt”.
Thầy Mật Hạnh làm thị giả của Thầy, nên Thầy khép vô tu, nỗ lực tu. Tu riết thấy
coi bộ ham muốn muốn bứt sạch, thấy sạch rồi. Bởi vì nó sanh cái định tưởng, mấy
con. Cái đó cũng là vọng tưởng. Nếu tu chứng rồi thì mình lại không muốn gì vì
mình muốn cái gì được cái nấy.
Mà sự thật,
nó không có ham muốn nữa, cho nên Thầy nói: “Thôi, thì cứ đi ra đi, ham muốn
thì nhiếp phục!”. Ham muốn nó thì khổ lắm chứ. Đây là sự thật, vấn đề của mấy
con là sự thật. Tại cái duyên như vậy, nên Thầy không cấm cản đâu. Chứ còn quyết
định thì Thầy Mật Hạnh tu thành tựu lâu lắm rồi. Thầy gọi là kiểu ông A-Nan, Phật
chết rồi mới tu chứng đạo.
Vì vậy mà mấy
con nỗ lực tu. Không có lâu đâu. Thầy Mật Hạnh còn sợ nó mất ham muốn. Bây giờ,
chúng ta còn ham muốn thì chúng ta cố gắng khắc phục thôi. Nhưng mà khi nó sắp
sửa hết rồi, mấy con thấy nó thanh tịnh lắm. Kiểu này nó tiêu luôn, chắc chết (Thầy
cười) Nó thấy rõ, nó biết rõ nó sẽ hết thật chứ không phải không. Mà
nó hết ham muốn rồi thì bây giờ làm gì đây?
(2:00:06) Nó
lo lắng nhưng mà không ngờ cái nghiệp đời trước, Thầy thấy cái nghiệp của nó
còn, cái nghiệp nó phải trả, nó mới hiện ra cái nghiệp đó. Chứ không nghiệp đó,
nó đi luôn rồi. Nghiệp nó dễ cản đường lắm, con; mà cái nghiệp, cái nhân quả của
nó. Cho nên đứng ở gốc độ chuyển nhân quả thì cái người phải hiểu đạo, tri kiến
nhiều lắm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét