97-PHÁP NHƯ LÝ TÁC Ý VÍ NHƯ CÁI PHAO
Mấy con tu
chưa tới, mấy con tu tới rồi thì mấy con thấy đổ nghiệp. Cái thân mình nó bệnh
quằn quại lắm con, khổ sở ghê gớm mà Thầy nói là ôm phao vượt biển đó. Khi cái
thân mình không có đau thì mình thấy nó thường, ôm cái pháp Như Lý Tác Ý thường.
Nhưng mà khi đau rồi nó thấy cái pháp Như Lý Tác Ý với cái bệnh của mình thật sự
cần phải ôm thật chặt, chứ còn lơ lỏng là đau liền tức khắc, mấy con. Thầy nói
ôm phao vượt biển mà. Các con vượt biển mà ôm cái phao hụp lên hụp xuống, uống
nước hoài thì đâu được.
Thế mà khi
cái thân của chúng ta không đau thì thôi, mà đã đau mà chúng ta biết pháp Như
Lý Tác Ý là cái phao, cho nên ôm cho thật chặt thì mới vượt qua cái đau. Còn ôm
mà lỏng lẽo thì coi như hụp xuống, nó hụp xuống thì uống vài hớp nước. Nhờ cái
phao nó trồi lên, phải không? Nó trồi lên, nó thở vài hơi thở thì nó lại hụp xuống.
Cứ như vậy, nó hụp lên hụp xuống, uống nước hoài, nó khổ là khổ như vậy. Cho
nên ôm thì thật chặt, mà không ôm thì thôi, chứ đừng để cho nó trồi lên, hụp xuống,
mà cả cái biển khổ chứ đâu phải cái biển - Ở đây nói cái biển khổ, như biển
Thái Bình Dương mênh mông vậy mà được vào bờ là cái chuyện không phải dễ. Cho
nên bây giờ, không đau thì cũng ôm chặt pháp Như Lý Tác ý. Cho nên khi mà đau
thì cái pháp đã ôm chặt rồi, ôm phao giữ chặt thì lúc nào nó cũng nổi lên mặt
biển, nó sẽ đi tới bờ.
(2:02:13) Cũng
như chiếc ca-nô đi thẳng, nó không có hụp lên hụp xuống. Còn mấy con ôm không
chặt, thì nó sẽ hụp lên hụp xuống. Tức là Thầy muốn nói cái trạng thái đau. Lúc
ôm chặt thì nó không đau, lúc không chặt thì nó thì nó thọ đau. Các con hiểu
chưa? Cho nên ôm chặt cái Tâm Bất Động thì mấy con sẽ không đau, ôm không chặt
thì nó sẽ bị đau, mà nó lâu hết nữa, tức là vượt biển bị lâu. Còn mình ôm thật
chặt như chiếc ca-nô chạy vẹt nước, chạy mau đến bờ. Ôm cho chặt thì nó là chiếc
ca-nô vượt nước nó đi. Bởi vì ôm chặt thì nó không đau, mà không đau thì nó hết
đau mau chứ, nó tới bờ giải thoát.
Còn mấy con
ôm mà lỏng thì lúc nó hết, lúc nó đau, lúc nó hết đau thì coi như - Thầy nói mấy
con cứ trồi lên, hụp xuống, mà Thầy bảo đưa cái tay đây Thầy lôi lên còn không
chịu đưa, muốn cho nó trồi lên, hụp xuống hoài. Nó không phải dễ đâu.
Thật sự ra,
không tu thôi chứ tu phải cho chắc. Đừng có viết một cái chữ nào hết ở trong thất.
Ôm chặt pháp Như Lý Tác Ý, bây giờ chưa đủ lực thì tác ý hoài, vọng tưởng nhiều
thì tác ý nhiều, vọng tưởng ít thì tác ý ít, không vọng tưởng nữa thì ngồi
chơi. Có vậy thôi. Đừng có tiếp duyên bên ngoài, đừng có đi tới đi lui, đừng có
tiếp ai nữa hết, sống một mình đi. Từ đây về sau, mấy con sẽ thấy, nó không có
lâu đâu. Cứ sống một mình, nó sẽ đi tới nơi tới chốn. Có vậy thôi, không có gì
hết.
Rồi mấy con
còn hỏi điều gì nữa không? Gia Hạnh có hỏi điều gì nữa không con? Cố gắng ôm chặt.
Con bây giờ thấy được cái bất động, cố gắng ôm cho chặt cái bất động đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét